Đây chỉ là lần thứ hai bạn đến sân vận động xem bóng đá, nhưng trận đấu cũng đã có vẻ cũ. Mọi người dưới nhà vẫn gọi: Ngheo! Ngheo! À, còn nếu họ thất bại thì thế hệ sau, nếu còn tồn tại, và nếu còn phải làm bài kiểm tra lịch sử, có lẽ sẽ tiếp tục lén lút mở sách giáo khoa ra và chép lại đầy những trang sử hào hùng.
Và bon chen không bẩn, không ác. Có thể làm tăng nội lực và liên kết giữa các cá thể. Tất nhiên là tôi cũng quay trở lại rồi.
Nàng quay xuống nhìn thẳng vào tôi. Công tắc ở đâu để mẹ tắt cho. Tôi kệ tôi dắt tôi đi.
Vả lại, Lâm Nhi vào chuồng từ hồi còn bé tí. Họ chiếm tỷ lệ một trên hai lăm khán giả, hoặc một trên năm mươi gì đó. Còn không tin thì phải tồn tại với nó, cái cảm giác bi quan rất tự nhiên, rất thật và rất chóng chết.
8 giờ dậy thì cái ngực lại rát. Chỉ là chuyện phiếm thôi. Tôi hiểu chúng và tôi tường tận chúng.
Sống là gì nếu không có khoái cảm. Nhưng mà buồn… Ờ, thì cho buồn một tí. Ngoài nước thì: Tôi không có chức năng với nội bộ của các anh.
Có lẽ mọi sự vật lạ thường thu hút bạn khiến bạn quên hỏi mình mơ hay không. Chả hiểu họ làm thế để làm gì. Và tìm những câu trả lời cho những câu hỏi sau khi được tiếp nạp một lượng thông tin đủ để không ăn ốc nói mò.
Hơn thế nữa, ông cụ luôn bị những cơn đau khủng khiếp hành hạ. Bạn được thêm một người đối xử dịu dàng. Hắn viết bằng chính tay hắn, một thứ than chì thì phải.
Khi người ta thử một đôi lần bước ra ngoài thế giới của mình để tiếp thu những thế giới khác và đem về những thành quả để tự bồi đắp. Vả lại, Lâm Nhi vào chuồng từ hồi còn bé tí. Lúc đó bạn cho mình quyền cởi trói cho dòng chữ ấy tung tăng trong óc.
Tiền rồi sẽ có rồi sẽ mất nhưng ngại tiền khi chưa kiếm ra. Cái đó phải tự do chứ ạ. Đi xuôi từ Thanh Xuân hướng vào Hà Đông.