Cố ca sĩ Frank Sinatra là một ví dụ. Bất cứ dân tộc nào cũng muốn được gọi tên đúng nguồn cội của họ một cách trân trọng. Và hãy thử hỏi về những người con của ông xem, bạn sẽ thấy vị phó tổng thống này có một trái tim ấm áp và nhân hậu.
Cả một câu lạc bộ chật cứng người. Vậy thì từ hy vọng là có cần thiết hay không? Hơn nữa, người ta sẽ hiểu câu nói của bạn theo một ý khác. Điều này quan trọng bởi nó hứa hẹn cuộc họp sẽ diễn ra nghiêm túc, hiệu quả.
Có thể bạn đã biết chuyện này rồi, nhưng tôi vẫn sẽ kể. Đầu tiên, rất đơn giản, hãy chú ý những từ ngữ phát ra từ cửa miệng. Hỡi những người Mỹ anh em của tôi, đừng hỏi Tổ quốc có thể làm gì cho bạn mà hãy hỏi rằng bạn có thể làm gì cho Tổ quốc.
Thầy đang sai lầm đấy ạ. Nếu như cảm thấy rằng người khác muốn nghe những ký ức, một kỷ niệm hay một câu nói trước đây của người quá cố, thì hãy kể lại. Một nguyên tắc cơ bản khi nói chuyện với những thành viên trong gia quyến người mất là: Lựa lời mà nói.
Ông luôn muốn dành nhiều thời gian cho tôi, dẫu phải làm việc sáu ngày một tuần trông coi quán Eddie. Với Harry Truman thì những gì bạn thấy ở anh ấy cũng chính là con người thật của anh. Cám ơn những nhà thiết kế có óc sáng tạo thật độc đáo này!
Tôi nghĩ câu tục ngữ này sẽ truyền sức mạnh cho bạn. Sau đó Boom-Boom chỉ thị cho tôi những việc cụ thể: OK, chàng trai trẻ. Yếu tố này tối quan trọng và cần thiết.
Burns và Jack Benny chơi thân với nhau từ bé. Nếu đang nói những chuyện thuộc chuyên ngành của mình, cần chắc rằng người đối diện có biết những thuật ngữ chuyên ngành mà bạn đang sử dụng hay không. Một trong những câu trả lời tệ nhất là: Miễn bình luận.
Sam đứng trên sân khấu nhưng người ta có cảm tưởng như anh đang ngồi trên hàng ghế khán giả vậy. Tôi sẽ kể cho các bạn nghe một câu chuyện vui nhỏ. Những người khách bộ hành nhìn vào cửa kính và thấy một người đàn ông đang gục đầu xuống bàn, cạnh cái micro.
Nếu đây là một chương trình trò chuyện hay phỏng vấn không thường, không có luật nào trên khắp nước Mỹ buộc bạn phải trả lời mọi câu hỏi. Abraham Lincoln rất am tường điều này. Ông luôn muốn dành nhiều thời gian cho tôi, dẫu phải làm việc sáu ngày một tuần trông coi quán Eddie.
Thập kỷ 90 khác với 50 hay 60, thế kỷ 21 thông thoáng hơn thế kỷ 20. - Cậu có biết sau bữa tiệc thì Jeanerre luôn hát vài bài không? Song xét về yếu tố thứ ba thì ông quả là một người nổi bật.