Vậy cái gì làm cho ta mệt? Ông phải tính trước, với hai cắc mỗi ngày, ông phải tiêu những gì? Như vậy, có khi nào ông tự hỏi tiền đi đâu mất không? Không, ông đã biết rồi mà. Người bèn dắt tôi theo.
Ông gia nhập một gánh hát tài tử do linh mục làng ông điều khiển. và vui sống này chính để chỉ cho ta cái cách diệt những kẻ thù vô hình ấy. Ông thực sự không biết rõ bản tính con người.
Sự lo lắng về mất ngủ làm hại sức khỏe hơn là sự mất ngủ 000 triệu) tinh trùng, nhưng chỉ có một tinh trùng thành ta thôi. Tôi luyện nó, săn sóc nó, bồi dưỡng nó chứ không làm nó phí sức hoặc bỏ phí nó, như vậy nó sẽ là một cái máy hoàn toàn để tôi sai khiến.
Tôi nhận dạy giúp buổi tối trong một lớp thanh niên, tìm ra được những nỗi vui mới, làm quen được với được với những người bạn mới. Khi vết thương lành rồi thì lạ lùng thay, người đó mất hẳn ngủ. Rồi hoạ vô đơn chí: nhà ngân hàng ông gởi tiền cũng vỡ nợ.
Trước khi ông cho ra những phim danh tiếng như "Good Bye, Mr Chips" và "For whom the bell tolls", ông làm lâu năm tại một hãng địa ốc để luyện tài buôn bán. Cả ngàn người như vậy. Tôi không thấy đời có mục đích, nên không tụng niệm nữa, và theo thuyết bất khả tri [24].
Tôi phân vân như lạc hướng. Đó là trường hợp ông Edison, một người hồi nhỏ thất học, phải bán báo, mà sau làm thay đổi hẳn nền kỹ nghệ của Mỹ. Khi thang ngừng ở một từng nọ, ông xin tôi tránh lối cho ông đẩy ghế ra: "Xin lỗi ông, tôi làm phiền ông quá".
Thử đoán coi hai mươi lăm năm nữa, anh Howard sẽ ra sao? Lúc đó, những người hiện nay chế tạo thực phẩm sẽ về hưu hoặc chết, nhường chỗ cho những thanh niên đầy nhiệt thuyết và sáng kiến. "Ít lâu sau khi sung vào đội canh phòng bờ biển, tôi bị đưa tới một nơi nguy hiểm nhất trên bờ Đại Tây dương. Thời ấy óc tôi đầy những lo lắng.
Mắt tôi không rời những người phu, thấy họ khiêng những thùng chất nổ một cách hờ hững mà lạnh xương sống. Về sau chàng lại được Anh hoàng phong tước và khi mất người ta viết hai cuốn sách dày 1. Người ta nói xấu, lăng mạ tôi đủ cách; người ta gọi tôi là chó dại, là rắn hổ, là đồ khốn.
Và anh thi đua với một bạn thợ máy ngồi bên. Vậy nếu hạn chế số lỗ là 5 Mỹ kim, thì có thể lời khá lắm vì trong 12 lần chỉ có độ năm lần bị lỗ". Ông nhất định không tin, ông đỗ lỗi cho cơ quan thương mãi của chúng tôi ở Nữu ước.
Tôi nhìn xung quanh, xem xét lại lỗ hầm chữ nhật của tôi và tự nhủ: "Có vẻ lỗ huyệt quá". Một hôm, khi ở Maryville về, nhân vừa bị nhà ngân hàng dọa đem phát mãi lẫm, ba tôi gò cương giữa một chiếc cầu, rồi xuống xe đứng ngó dòng nước một hồi lâu, phân vân không biết có nên nhảy xuống đó cho rồi đời không. Ông thường lo sợ không sống được tới sáng hôm sau.