Em muốn cùng anh chạy vòng quanh công viên những buổi sáng tinh mơ. Nếu không tự giải thoát cho nhau được, tốt hơn hết là nên ra đi. Tôi lên gác và nẩy ra cái ý định xé.
Đôi tay nàng vẫn lần tràng hạt. Ví dụ Tây nhìn thấy chỉ một hành động ấy mà đánh giá người Việt thiếu văn minh thì Tây dốt. Có lần bạn tự hỏi hay bạn làm thế để có cớ không phải đi học.
Mẹ bảo để mẹ đi xem chung kết. Những bản sao của sự quỷ quyệt và tàn độc. Cả những trận bóng ném thằng em thi đấu nữa.
Lại cái đồng hồ báo thức đây. Và bào chữa cho mình bởi sự chăm chỉ lo toan trong sự thiếu tri thức. Một số người giúp đỡ nhiều.
Vào ngủ tiếp đi con. Mặc dù khi mượn lời anh bác sỹ, tôi cũng đính kèm luôn chút tin tưởng khi nó khá trùng hợp với phỏng đoán của mình. Nhiều đến độ mà có lúc bạn cảm giác như âm thanh không đi từ ngoài vào mà như phòi từ óc, từ thất khướu ra.
Bạn không dại gì mà đấu tranh tư tưởng xem nên dậy kéo lê cái thân xác rã rời đi học hay cố vùi vào giấc chập chờn và dậy ăn sáng vào tầm 2 giờ chiều. Tiếng tít tít vẫn rót vào tai bạn, khe khẽ khe khẽ. Là ích kỷ, rất ích kỷ.
Thế đã là tốt lắm rồi. Giải trình thế nào đây? Biển số xe không còn nhớ. Có thể phơi phới niềm tin.
Không nên ngộ nhận đó là thứ khẩu hiệu của nhà đạo đức. Và vì thế, nó chìm đi trong bao đời chìm của những dòng chữ khác. Dù nó không được kể một cách hấp dẫn thì nó cũng có cái gì đó mơi mới.
Cái giấc mơ nó mất đi thì thôi. Đầu mùa hoa sữa nở rộ khắp nơi. Ngồi cà kê dê ngỗng thêm một lát tôi bảo nóng quá rủ ông anh ra.
Lời nói thật (hở hang, rách rưới, ghẻ lở, bụng hóp) bên cạnh cố ngẩng mặt vênh vênh. Không hy vọng một ngày họ tập hợp lại và ghép chung những ký ức. Mà hạnh phúc nhiều lúc chỉ đến sau khi dũng cảm nhả ra những cơn đau cay xè phổi.