Bạn ghét sự đợi chờ. Nhưng rốt cục chỉ tốn thời giờ. Điều này có thể không? Có thể lắm chứ khi kẻ đó có một đầu óc siêu việt và chớp được những cơ hội mà thời cuộc ban tặng.
Thất vọng, tụt giá rồi. Cuộc đời bạn có nhiều lần vỡ. Lần vỡ đầu tiên là hồi bạn chừng 6 tuổi, hạnh phúc với tuổi thơ.
Họ luôn cảm thấy ai đi khác con đường của họ là có vấn đề. Hay pha một ly sữa cho anh những đêm anh thao thức bên ngòi bút. Con người muốn mau lành bệnh cũng thế.
Rồi ông ta dạy tôi cách viết chữ BÀI LÀM có chữ A thấp hơn các chữ khác và gạch đít hai cái để đánh dấu bài. Và khoảng cách giữa con người trong họ hàng đã bị nới ra xa quá rồi, gần đây mới bắt đầu tụ lại. Thôi, năm nghìn đi ạ.
Biết đâu, mất một cái xe, có thêm một người anh em, một người đồng chí. Những mối quan hệ thì vô số, chẳng thua ông to bà lớn nào. Họ sẽ là điểm tựa cho những con người không biết bấu víu vào đâu trong cái bẫy của đạo lí phi lí.
Lúc đó, tự nhiên bạn gầm lên: THÔI!!! Chỉ một tiếng và bạn tỉnh dậy. Đã lâu rồi, em không nồng nàn như thực tại. Đời sống luôn cần những vai diễn khác nhau để làm nó, những khoảnh khắc trong nó phong phú, chất lượng hơn.
Đôi lần, ông hoặc các bác gợi lại lời hứa đó trước việc bạn bảo lưu một năm. Xin lỗi những ký ức còn bị giam trong não. Trong một số điều tâm niệm của Phật có câu: Oan ức không cần biện bạch vì biện bạch là nhân ngã chưa xả.
Đó là những ý nghĩ từng diễn ra và không chắc sẽ thôi diễn ra. Chúng tôi mò mãi không thấy. Tôi làm trong năm phút.
Môn Lí và Hóa ban đầu tôi học tốt. Tuỳ theo hành động của đứa nào chỉ có thú tính, đứa nào còn tình người mà tôi chém bằng lưỡi dao hay bằng sống dao cho đau buốt mà tỉnh ngộ trong cảm giác sợ hãi khi đứng vào hoàn cảnh của kẻ bị tàn sát. Trên con đường bị truy sát, anh ta đã rắc kịp những hạt mầm máu của mình xuống những mảnh đất khô cằn.
Dù sao cũng có lẽ là một phần của truyền thống. Hết trận đấu, ra đến ngoài sân, gặp bố cũng vừa ra. Cách đây chừng một tháng, bạn và bác gái cứ đến khoảng mười giờ, sau khi đóng cửa hàng, lại đi bách bộ.