Và họ còn phải chui vào những chỗ bẩn thỉu hơn những bãi rác bẩn thỉu nữa. Tôi biết là tôi làm được nhiều việc lắm. Dù gì thì các vệ tinh của bác cũng khó biết hoặc biết cũng khó nói.
Cũng như tự tìm thấy động lực trong lúc động lực chưa tìm đến với mình. Bạn chẳng biết phải làm gì nữa. Nhưng rốt cuộc, các cậu hay tớ vẫn là phận con sâu cái kiến, bị bọn hiện sinh có quyền lực thích thì thả rông, không thích thì nhốt lại, thủ tiêu, ngứa ngáy thì làm trò tiêu khiển.
Chẳng có gì để thấy xót thương. Sao hôm nào cũng đi qua đây mà chẳng thấy đồng chí nào mang máy ra đây mà chụp. Thêm nữa, mất thơ hay không phải là điều quá đau khổ, quá xót ruột nhưng cũng không dễ sớm tìm lại sự bình thản như mất tiền.
Có khi lại còn lòi đuôi ăn vạ. Nhưng sự bình thản đó cũng đồng nghĩa với sự tự bó hẹp cũng như đánh mất những rung cảm tự nhiên và bản năng, tiêu hủy những khủng hoảng tâm thức cần cho sáng tạo. Cháu đau vì lúc nào mọi người cũng lo thiệt hộ cháu.
Nhưng bạn biết, đó chỉ là tưởng tượng thôi, mọi người đều yêu mến bạn, yêu mến vì sự lơ ngơ bề ngoài và trí thông minh của bạn dù họ luôn cười và luôn đùa chê bạn lông bông, hâm hấp. Vừa nãy bác bảo hôm nay phạt cháu không được về. Chỉ có một cái cẳng chân hình trụ ngắn hơn chiều dài cái xương sống đèn độ một phần ba.
Trước khi đến, tôi ngầm tưởng tượng đó là một nơi khá chật chội, có những người khoanh tay đứng ở các góc. Thua còn có năm nghìn an ủi. Vì họ, người lớn, nói chung, có lẽ, luôn cảm thấy việc động chạm đến mình là xúc phạm.
Tôi biết cảm giác này làm cho câu chữ hoài nghi hơn. Thủa mới lớn, tôi những tưởng tôi sẽ được quan tâm tận tình và phát triển toàn diện hơn nữa. (Nhưng bây giờ tôi thấy, thực ra, mẹ rất mạnh).
Kệ sự thật là năng lực phát huy cũng thường là lúc năng lực dần cạn kiệt. Cái bệnh của tôi bố mẹ đã hết thuốc chữa. Kẻo rốt cục chỉ là mi lo cho mình.
Trọng tâm lại chuyển sang câu hỏi: Mình viết có hay không? Hơi nóng tỏa ra làm ấm cái hơi lạnh ban sớm. Có lí do cũng không khóc.
Bác sẽ không biết buổi chiều hôm qua, sau khi đá bóng, ra vòi nước táp những luồng nước máy lên mặt, vuốt lên đầu; lấy nước trong xô nước chè thua độ vừa tan hết thanh đá to tướng phả lên mặt lần nữa; rồi phóng xe trên đường, bạn có một cảm giác sảng khoái hiếm hoi. Đồng chí ấy sẽ cười: À, ra vậy. Làm ơn nhanh nhanh cho.