Có một người con gái của chú tài xế đã phải trả giá rất đắt để được bài học ấy. Và tôi giữ được lời hứa ấy. Một hôm, trong một cuộc đàm luận, tôi hỏi ông Mathieu Brush, Chủ tịch Công ty Quốc tế tại Wall Street rằng ông có dễ bị ảnh hưởng bởi những lời chỉ trích mà một người ở một địa vị như ông nhất định sẽ phải chịu không.
Tôi ghi những nơi mà vợ con binh lính có thể lại ở tạm và đáp những câu hỏi về gia quyến của họ. Tôi tự nhủ: "Tuần này ta lầm lỡ trong bao nhiêu việc? Ta có làm được điều phải nào không và làm sao để tấn tới nữa?". Sau đó hàng tháng, lúc nào cũng như người mất hồn, ngủ không được, người rạc đi.
Thế thì tại sao lại nằng nặc đòi giải quyết những vấn đề về tương lai, để làm phai mờ cái đẹp của hiện tại? Tương lai còn bị bao phủ trong những biến dịch không ngừng, những biến dịch mà không ai đoán trước được kia mà! Cho đến năm 1945, ông mất thì đã là một trong những nhà doanh nghiệp mau phát đạt nhất ở Mỹ. Ông ngồi trên miếng gỗ có bốn bánh xe, còn tay thì chống hai khúc cây nhỏ để đẩy.
Chúng tôi rất lo bị người đời đãi chúng tôi như thường đãi những đứa trẻ mồ côi. Đời tôi bây giờ đầy đủ hơn lúc nào hết". Ông lo nghĩ quá đến nỗi ông tưởng bị ung thư trong bao tử, phải đi khám bác sĩ.
Ta tự chỉ trích và nghiêm khắc với ta đi. Dù không tiền trả chủ khách sạn, tôi cũng sung sướng. Cách đây mấy năm, một ông chủ hàng cơm tỉnh Spokane, thuộc tiểu bang Washington, đã ngã đùng ra chết sau một cơn thịnh nộ.
Chủ trương của tôi là dịch sách "Học làm người" như hai cuốn đó thì chỉ nên dịch thoát, có thể cắt bớt, tóm tắt, sửa đổi một chút cho thích hợp với người mình miễn là không phản ý tác giả; nhờ vậy mà bản dịch của chúng tôi rất lưu loát, không có "dấu vết dịch", độc giả rất thích. Bà tiếp: "Những người nào có ngân sách gia đình là những người thanh nhàn". Gặp việc khó khăn, viết ngay bốn câu hỏi sau này rồi giải quyết:
Tôi ngồi đến nửa giờ, vừa sụt sùi cầu nguyện. Phải, lãng phí năng lực và lo lắng, vì sợ không bao giờ làm xong công việc của mình". Và đây là đoạn kết của câu chuyện.
Không cần phải học ở Harvard mới tìm thấy chân lý ấy. Nhưng sự thật thì theo luật trung bình, phần rủi bị chết trong trận ấy cũng chỉ bằng phần rủi bị chết trong thời bình, vào khoảng 50 tới 55 tuổi thôi. Và ông Lincoln lại tìm ông Stanton [33].
Ta sẽ ngủ lúc nào không hay. Điểm tâm xong, ông lại đi ngủ chừng một tiếng. Nhưng mụ ta không cần nói đúng hay sai.
Họ bị đè bẹp dưới sức nặng của những lo lắng về quá khứ lẫn với tương lai. Người ta nói xấu, lăng mạ tôi đủ cách; người ta gọi tôi là chó dại, là rắn hổ, là đồ khốn. Những nhà nghiên cứu ít khi bị bệnh thần kinh suy nhược.