Một số khác thì không. Mụ nhe hàm răng trắng hếu ra, chà đôi bàn tay với những chiếc móng dơ bẩn dài ngoằng lại với nhau một cách khoái trá,cái mũi nhọn và khoằm của mụ nhăn lại, cố gắng mỉm cười thật tử tế. Anh quá bị ám ảnh bởi thực tế đó quá đến nỗi không thể nào nhìn sự việc một cách toàn diện và sáng suốt hơn.
Những quốc gia đã mua bản quyền Good Luck gồm các nước nói tiếng Tây Ban Nha. Vì thế mụ nghĩ ra một kế mới. Bà lại bực bội càu nhàu:
- Khoan đã, thưa Người. Sau năm tiếng đồng hồ rong ruổi trên lưng ngựa, Nott nghe văng vẳng đâu đây tiếng thác nước đang chảy. - Xin ngài đừng đi - Sid khẩn khoản - Xin hãy nói cho tôi biết tại sao.
Chàng bị sốc trước những lời Nott vừa nói. Ta đang cố nhớ lại đây. - Hỡi các hiệp sĩ tài ba, từ lâu rồi các người luôn yêu cầu ta đưa ra một thử thách để các người chứng tỏ tài năng của mình.
Thảo nào mà mọi cư dân trong khu rừng này đều coi anh là một tên ngốc, mất không biết bao nhiêu thì giờ để tìm kiếm một cây bốn lá sẽ không bao giờ mọc lên ở đây. Là một hiệp sĩ thực thụ, Sid biết mình cần tạo ra một điều khác biệt, và đó chính là bước đi đầu tiên để dẫn đến thành công. Nhưng nếu chàng làm ngay bây giờ thì chàng sẽ có thêm một ngày trống nữa và biết đâu nó sẽ giúp thêm gì cho chàng thì sao.
Điều tồi tệ nhất chính là cái cảm giác buồn bã mà anh đang cảm nhận rõ ràng hơn bao giờ hết, đó là: anh chắc chắn rằng sẽ không bao giờ gặp được may mắn trong cuộc đời mình, chứ nếu không thì bây giờ anh hẳn đã tìm được Cây Bốn Lá thần kỳ rồi. Sao Nott lại có thể tin lời mụ ta nhỉ? Anh ấy không biết rằng là một hiệp sĩ thì điều quan trọng nhất là không được đánh mất niềm tin, không nên bận tâm và bị ảnh hưởng bởi lời lẽ của những kẻ không chắc là có thiện ý tốt, ngay cả khi họ giả bộ tốt với mình vì một động cơ nào đó. Thế nhưng chẳng ai có thể đưa ra cho chàng một câu trả lời thỏa đáng.
Ngược lại với Nott, sáng hôm đó, ngay khi vừa thức dậy, Sid thấy ngay kết quả của những việc chàng đã làm đêm hôm qua: chàng thấy những tia nắng mặt trời rạng rỡ chiếu sáng mảnh đất tươi tốt đầy nước mà chàng đã chuẩn bị. Dường như họ đang ngẫm nghĩ về một điều gì đó. - Tại sao ông lại làm như vậy? Tại sao ông lại cho lát nền khu gạch?
Nghe đi nghe lại một điều khiến anh ngày càng tin chắc là nó đúng. Còn sống - còn hy vọng. - Thưa Sequoia - Nữ hoàng của các loài cây.
Tôi làm hết việc này đến việc khác nhưng chẳng việc nào làm được lâu cả. Khi Sid chuẩn bị đứng dậy đi, Sequoia lên tiếng: Nước sẽ chạy theo rãnh đó tạo ra một dòng suối, như vậy nước sẽ không còn tích mãi trong hồ nữa.
Một cái cấy khổng lồ, già cỗi chiếm lấy tầm mát chàng khi đến nơi. Họ không được lãng phí thời gian. - Doanh thu cứ thế tăng dần lên.