Cuối cùng thì nó cũng qua đi yên ổn và bạn còn chưa viết xong. Tôi không đòi hỏi gì cả, tôi để tất cả tự do. Rồi, mẹ cứ đi ngủ đi.
Chẳng vay chẳng nợ ai trên đời cả. Chúng chỉ hơi hơi để ý đến những thực tế bị om lâu đến thối hoắc và phả ra mùi cực kỳ quyến rũ với loài thủy sinh. Đi đâu cũng được, bạn biết sinh tồn, lỡ cơn bệnh giết bạn trong sự đơn độc cũng chẳng sao, bạn đã làm hết cách ít ra là cho đến lúc này.
Bao giờ thì xong? Không bao giờ? Không rõ. Vì sự mệt mỏi vì những nỗi lo của họ. Mấy môn khác, đôi khi chúng tạo hứng thú cho tôi.
Rồi, Việt Nam mặc áo đỏ thế nào cũng thắng. Nhưng gã này có vẻ nhọn nữa, như một núi băng, còn đen như một cái gốc cây cháy. Ông cụ bảo ông cụ sống được là nhờ văn của ngài.
Thôi, tôi trôi qua em rồi. Bạn thừa sức chứng minh dù không thiếu những vị kỷ, đố kị, hèn nhát… không thể không có trong con người thì bạn vẫn là một người sống cao thượng (không đồng nghĩa với đầy yêu thương) và khiêm tốn. Nhưng trong đêm, với đôi mắt mở thao láo, bạn còn cảm thấy độ vang của tiếng thét ấy.
Có lẽ mình nên im lặng. Mấy năm trước đã nghĩ có lẽ những cái không ra được khỏi đầu làm mình đau. Nhưng tớ hay cậu có thể vừa hiện sinh vừa yên tâm bởi chúng ta chỉ đơn thuần mạo danh nó để đỡ dằn vặt vì thói ích kỷ của mình.
Nếu quên, anh sẽ không bao giờ thèm viết cho họ nữa… Những thứ chưa đến ấy đem lại biết bao nhiêu khoái cảm. Sau hai tuần đó, cảm giác khi ngồi phòng giấy mà không có chuyên môn qua đi.
Trên Hồ Gươm lúc này chắc đang có lễ hội du lịch tưng bừng. Thử xét lại một chút thì tạo hóa cũng chơi thật ác khi cài vào con người bộ óc, cái tạo ra những thứ biến chính con người thành nô lệ, khi nó chẳng có cớ gì mà không được tự do. Chắc bác chưa chữa cho thi sỹ bao giờ.
Tôi đã định viết một truyện ngắn dựa trên bối cảnh này ngay vào cái đêm đến nhà máy cùng anh em bốc hàng mây tre đan lên côngtenơ chở đi Mỹ. Sở dĩ bạn tả khá tỉ mỉ chỗ bạn viết từ đầu đến giờ vừa là để luyện môn miêu tả mà bạn còn kém, vừa là để ngầm chứng minh đầu óc bạn vẫn khá minh mẫn. Nhưng rồi khi có thêm nhiều vết thương và nhiều sẹo, bạn thấy cũng được thôi.
Đường thông hè thoáng. Căn bản cũng xuôi xuôi sau khi đọc một số cái tôi đưa. lương tâm, vô thức, bản năng, lí trí, dục vọng, dồn nén, hưng phấn…