Những sự không tin tưởng đó cùng sự mở mang thêm tầm mắt gần đây khiến bạn hoài nghi mình thậm tệ. Giờ nó ở tầng ba, đầu giường bác trai. Này, lấy cho chú mấy chai bia.
Nhưng mà cái đó dường như có sức cám dỗ và thử thách hơn. Đừng ví ta với sự chung chung của số đông. Nếu mai này có dịp làm phim, tôi nghĩ, đó là một cảnh quay không tồi.
Và bạn cảm thấy muốn đi ra dưới giàn gấc kia, tập nhẹ một chút. Và khi anh làm việc quá sức, em sẽ để con tè vào người anh. Nhưng có lúc bạn phải chọn lựa nghiêm túc và khắc nghiệt.
Cháu thấy bác tội lắm. Có điều, em chã thích. Và nếu họ còn mong muốn làm xã hội tốt đẹp hơn, họ có ít nhất một điểm tựa tinh thần.
Cho những mục đích đào thải để phát triển hoặc trục lợi. Em biết tính cháu không thích đến ở nơi lạ. Nếu quên, anh sẽ không bao giờ thèm viết cho họ nữa…
Kẻ biết dung hòa là kẻ được chọn lọc sau đào thải nghiệt ngã của tự nhiên và xã hội. Những phiến đá cũng thật êm, mời gọi ngả lưng. Dù lòng tôi đang ơ hờ lắm.
Thế là cứ nằm cho ý nghĩ tràn lên, dâng ngập người. Có lẽ, những con lợn ấy vốn dĩ là sản phẩm của những con lợn khác. Tôi, thằng em, ông cậu thường cười với nhau vì chuyện chạy đi chạy lại điện thoại inh ỏi.
Đó là một số dòng suy tưởng cách đây vài năm của tôi. Trong chính những con người thích ứng với công nghệ hiện đại, cũng không nhiều người biết đến hoặc biết điều chỉnh cái đồng hồ cát trong mình. Rao giảng cũng là chơi.
Thoát khỏi trước khi họ chết. Hồi đấy em vẫn thường nhìn anh và mỉm cười như lúc này. Trong họ, trong chúng ta đồng thời có sự phủ định sạch trơn mà cũng đồng thời có sự tôn sùng tuyệt đối mà không phải sự dung hòa.
Tôi khóc vì bác tôi, và rất nhiều người lớn khác, có lẽ không bao giờ còn có ham muốn đọc truyện tranh, chơi game, sử dụng internet để thấy những triết lí sống, những động lực sống, những bài tập sống không thiếu trong đó. Đây chỉ là nửa đùa nửa thật thôi mà có người tưởng đùa thật, có người lại tưởng rất nghiêm trọng. Nhưng mẹ ơi, luật không được chia đều.