Hắn không rõ sự thấu suốt là thế nào nhưng hắn cảm giác cái sự thấu suốt mà người ta thường biết chỉ là một trạng thái khá đơn điệu. Tôi sợ cảm giác yên bình lấp đi những sâu cay cần có. Việt Nam chơi trận này hay và nhanh hơn trận với Thái.
Tất nhiên, tôi sẽ chẳng bao giờ đặt chân lên hòn đảo của ông để làm phiền đâu. Chợt thấy một khoảng xanh cỏ cây khá đẹp giữa cái bệnh viện xập xệ này. Đi đâu phải báo để mọi người không phải lo.
Ban đầu giận bố mẹ làm tôi nhục. Và các cửa sổ đều nhìn ra cánh đồng. Và khi ấy, nó làm người ta rung động nhiều hơn.
Không gì tự nhiên mất đi. Cứ giờ nào là đổ từng ấy tiếng chuông. Trăng bảo: Trong vô số bóng trăng dưới các đại dương, ao hồ, vũng nước, đất liền, cửa sổ, mái nhà, tán lá… cái nào là bóng thật của ta? Cuội bảo: Đồ ngốc! Trăng bảo: Tại sao? Cuội bảo: Đồ ngốc! Ta mà biết ta đã không bảo cô ngốc.
Đôi lúc, nói chuyện, mọi người bảo cái đồng hồ kêu khiếp lên được, cứ lúc lúc lại giật mình vỡ giấc. Có thể phơi phới niềm tin. Rất nhiều ngọn nến âm thầm trong bóng tối chờ những ngọn lửa đầu tiên.
Thực sự là bác rất bực vì cháu không tôn trọng mọi người. Vì chúng ta đều ngoáy mũi. Bởi vì, nếu họ ác thì bất cứ ai, thiện hay ác hay trung dung, đều có thể bị họ tiêu diệt như những con tốt thí trên bàn cờ, khi cần.
Và nếu không muốn giật mình thì phải căng thần kinh lên mà chờ họ ném nốt chiếc giầy thứ hai. Tôi cũng không định tả cảnh sở thú. Làm gì có vì cái gì ngoài bản thân.
Như một mặt bằng chung để chúng ta không lấy đó làm xấu hổ hay dằn vặt. Bắt đầu nghe những tiếng động khác. Phố phường quanh nhà lại bình thường.
Bạn kéo lại và nhận ra ông anh họ. Đôi má trắng nhợt ửng hồng. Chứ không phải hắn leo lên giời.
có đứa nói bệnh viện này chữa cho bộ đội rồi mới đến lượt dân Và trong lúc cô đơn này, tôi vẫn muốn là em biết muốn. Nhưng thường thì ngoài đôi lần sực nhớ bạn không phải là một súc gỗ đó ra, họ quên khuấy con người cần những lạc thú.