Hai nhà này trong lòng có lúc phục nhau sát đất nhưng lại căm ghét, phủ định sạch trơn nhau ra mặt. Kinh phí trên rót xuống cho chuyên án ma tuý là lớn nhất nhưng cứ như dầu được chuyển qua một dãy đường ống dài dằng dặc và đầy chỗ rò rỉ. Cái này tùy cậu hiểu hoặc không hiểu hoặc coi là chơi hoặc không chơi:
Nhưng cái chính là hai đứa phải tự biết liệu… O. Thường thì trí tưởng tượng đã nhàm không đem lại nhiều xúc cảm. Hy vọng có thể hâm nóng lại.
Bắt đầu từ đâu? Từ cái ngay trước mặt: Tờ lịch. Không, phải giữ sức khỏe. Bác bạn đã và đang ganh đua với bà bạn.
Bác trai nghiện thuốc lào, hứa bỏ mãi không được. Chả biết đường nào mà lần. Đời bao nhiêu cảnh để đời.
Độc giả đâu có ngu đến nỗi vơ đũa cả nắm. Mai vào bác không? Thôi, tắt đèn đi… Không nghe, cứ nằm ôm cuốn vở. Tôi viết chữ BÀI LÀM theo ông ta dạy.
Và bạn nhận ra, bạn ngủ để lẩn trốn chúng. Không, cháu chẳng bao giờ bắt xã hội thích nghi với mình, cháu luôn thích nghi với xã hội hiện tại, nếu không, với cái đầu hỗn độn của cháu, làm sao cháu vẫn hiền lành được, vẫn cười được trong những bữa cơm và vẫn sống dù cái chết là thứ xoa dịu nỗi đau không tồi. Cháu thấy bác tội lắm.
Chả quan tâm đến gì ngoài những cái thùng rác. Đáng nhẽ phải viết những gì khó nhớ ra trước rồi mới đi miêu tả lặt vặt nhưng bạn lại muốn chơi trò thử trí nhớ của mình. Mà trong giai đoạn ấy, biết bao con người vô tội và đầy tài năng đã không còn cách nào khác phải làm những tấm ván lót đường.
Khuôn mặt chả biểu hiện thái độ gì. - Rất tiếc là không thể, thưa ông. Không chung chung như những nhà mị dân.
Thế là bạn quên nó đâu có quyền gì mà cấm bạn chọn cả hai hoặc chả lựa chọn gì cả. Nhưng người đem đến lí luận và động lực lại chính là giới trí thức. Bên trái là những ô cửa kính mà bên trong có những bàn ăn, người ăn và ánh đèn vàng ấm cúng.
Và đợi bạn có thể là một vài cái tát. Thôi nhé, cất ngay đi. Còn chưa kể đến cái đuôi đèn tức là dây điện màu đen cắm vào sau gót chiếc ủng chạy khuất vào sau cánh cửa mở sát tường.