Mẹ: Mẹ gọi điện sang nhà bạn con, nó cũng không biết con đi đâu. Hơn nữa thì bọn tham nhũng cũng không phải thứ mạt hạng chỉ biết chửi bậy ngoài đường như anh ta, cô ta. Với những con lợn này thì nắm tay nhau cùng bước bên nhau với lại vì hạnh phúc nhân loại chắc phải đợi hơi lâu.
Và nếu không muốn giật mình thì phải căng thần kinh lên mà chờ họ ném nốt chiếc giầy thứ hai. Có hôm bác trai hỏi về chuyện khám. Nó chỉ chuyển hóa từ dạng này sang dạng khác.
Cứ việc gọi tôi là thằng đạo đức giả. Dường như bạn đang trôi trong dòng âm thanh. Thằng em ngồi bên phải tôi.
Bàn tay kia cũng không phải của nàng. Bạn nghĩ nếu bạn là một đứa con gái thì bạn sẽ tranh cãi với bác đâu ra đấy, sẽ rủ rỉ tâm sự và giải quyết nhiều việc với bác. Và tùy vào năng lực của bạn mà bạn làm được hay không.
Xuống tới tay anh em làm chuyên án thì… vẫn đói. Những đêm ôn thi như thế này thì lại có cớ thức. Cái vỏ kẹo bé tí, sân vận động đằng nào chả phải quét dọn.
Nằm vô tích sự cả đêm vẫn phải nằm. Môn Toán tôi không chắc mình đánh dấu bài vì sợ trượt hay vì tôi không muốn người ta không tìm thấy bài đánh dấu của tôi lại làm rùm beng lên, mẹ tôi lại chạy ngược chạy xuôi. Hành động hy sinh thân mình của con khỉ cái làm ông căm ghét.
Bác cũng hiểu, vứt điếu đi. Ừ, đúng rồi, con dẫn các em đi mua… Hồi nhỏ, tôi học toán khá giỏi.
Họ không cậy mình lớn để khua muôn mái chèo đánh đắm các con thuyền vô tội khác chỉ để to phình ra và lạc lõng trong mênh mông. Và tùy vào năng lực của bạn mà bạn làm được hay không. Anh cảm thấy mình không còn thật lòng với nó nữa.
Cũng như thừa sức chỉ ra sự tàn nhẫn của môi trường xung quanh một cách cay nghiệt hơn. Cái xương sống đèn, mà nếu trông cái chụp đèn như một cái đầu búi tó thì nó là phần từ cổ xuống hông, được làm bằng nhựa mềm để chỉnh cái đèn gù hoặc gù hơn nữa. Lấy quần áo họ để sẵn và thêm một chiếc khăn bông xanh lá mạ.
Nước mắt ơi! Khi mày không ứa ra từ đôi mắt. Thôi, không cần lăn tăn cho mệt. Nó là một sự phối màu khá đẹp.