Sách rồi đến bút rồi đến đồng hồ rồi đến kính rồi đến lọ dầu cá rồi đến truyện tranh rồi đến thắt lưng… Xong! Nhắm mắt liệt kê lại xem nào. Cát là tâm luân lưu giữa hai khoảng đó. Cuối cùng, cái gì về với mình sẽ tự tìm về.
Như một phương pháp nới ra gọng kiềm của mẹ mình. Úi chà! Chơi trò này tí đã chán. Ông anh cũng làm theo.
Đối phương gật đầu nhận bàn giao những sinh linh nhỏ bé lúc nhúc còn sống sót. Mẹ: Mẹ gọi điện sang nhà bạn con, nó cũng không biết con đi đâu. Ví dụ hôm trước đi học về, 21 tuổi, thấy người lạ, chưa kịp mở miệng, bác đã bảo: Chào cô đi con.
Ông thấy mắt nàng ngân lên những tia sáng kỳ lạ. Nhưng không được đâu, khi mẹ vẫn thuộc về phe họ. Có lẽ hình ảnh một thằng con trai 21 tuổi mặt nhăn nhúm bơ phờ nằm trên giường rên hừ hừ và cáu gắt suốt ngày mới là một biểu tượng cụ thể về bệnh tật và đau đớn thích hợp cho trí tưởng tượng của họ.
Và như thế, em hiện hữu. Không quá kiêu hãnh mà cũng không chìm sâu vào mặc cảm. Xin lỗi những ký ức còn bị giam trong não.
Để không đọc với chỉ sự chăm chăm so sánh bạn hay những nhân vật trong truyện với nhân vật ngoài đời để gật gù, cay cú, lợi dụng trả đũa hay kết tội. Trí tưởng tượng thì lại thừa thời gian cho những chuyến đi nhưng không đủ thực dụng để xác định xem đi về đâu cho có lợi. Bạn cũng đang tự cho mình cái quyền có thể gọi là phán xét đó.
Bù lại, nó có một bàn chân hình hơi vuông, chính xác hơn là hình thang cân to bè. Càng tuyệt vọng, xu thế ấy càng mãnh liệt. Hóa ra ngồi đối diện với cái đèn rất lâu rồi mà không để ý cái kiểu dáng và sự phối màu của nó cũng do những tâm hồn nghệ sỹ làm ra đấy chứ.
Những kẻ bao che, đỡ tội cho chúng cũng không phải là người. Tính ra nếu mua vé tháng hoặc vé năm thì trung bình 30. Đến chỗ học không phải để học.
Và cũng từ đấy, anh ý thức được mình phải trân trọng và có trách nhiệm hơn với ngòi bút của mình. À nhầm, thế thì chưa xứng gọi là độc giả. Để kể hết mọi chuyện, dù không nhiều, nhưng với kiểu lan man của tôi thì chắc hết mực mất.
Nó cấm đoán những cảm giác yếu ớt, sợ hãi, lo lắng, căm ghét, ham muốn… tự nhiên phải đến. Nhưng nó mới vì người ta tìm mãi mới ra, mãi mới cảm nhận được. Khi ghi bàn, anh vừa chạy với sự quên lãng tất cả để hòa trọn vào sung sướng vừa muốn chia sẻ niềm vui với vợ con vừa thoảng lo giữ sức cho bàn thắng tiếp theo.