Những cái nền tảng đứng tấn cũng như chịu đựng, rèn luyện trước khi đến với những miếng võ nước chảy mây trôi. Còn nữa, chị út có cô bạn thân đôi lúc đến nhà. Về nhà, bác bảo cháu: Cháu lành quá.
Cháu bảo: Con hơn cha là nhà có phúc ạ. Tôi sẽ kể nhưng đã 9h kém 10, sắp đến giờ học 3 tiết sau. Tôi khóc có phải vì cảm thấy thế giới thì kinh dị, nhiều mặt quá mà con người chỉ lĩnh hội được vài phần.
Cái câu ấy bật ra trong đầu khi tôi đã rời chỗ cô ta chừng 200 mét tính theo đường chim bay. Nàng quay xuống nhìn thẳng vào tôi. Vì chúng ta đều ngoáy mũi.
Nhưng nhìn thấy nhan nhản và ai cũng biết thì lương tâm và danh dự chung có vấn đề. Ai theo thì sống, ai chống thì chết. Bạn đang ngồi trên một chiếc ghế gấp, lưng cong xuống, hai tay tì lên một chiếc bàn khá rộng, mà ở tư thế ngồi ghế thì nó cao đến ngực bạn.
Mẹ vòng sang bên trái tôi. Như thế là như thế nào? Là như nhiều người tôi gặp và không mong đợi thấy lần hai. Và tin vào cái chúng ta thích tin, chả cần biết nó là sự thật hay không.
Vừa đỡ mệt sau căng thẳng, vừa đem lại cảm giác tự nhiên, hoà đồng. Và cuộc đấu tranh hiện tại của bạn là với chính những người thân. Mọi người vẫn thấy bình thường.
Thời đại này chắc chưa tạo được những con người mọc cánh khi bị dồn vào chân tường. Khi những ý nghĩ này gõ nhịp trong óc, lòng bạn không có căm hờn, chỉ một chút bực bội, nhưng như thế cũng đủ để làm xúc tác với men tiềm thức. Tôi tụt khăn trải lên băng ghế bảo để đỡ nóng.
Nhưng mà bạn này, tôi không tin vào tính bản thiện bao la của con người đâu. Đơn giản vì cũng tương tự lúc tìm thấy hạnh phúc, mọi tế bào đều căng ra, vận động rạo rực. à còn nhớ thủa ấy tôi luôn ngồi ngay sát bảng và trong những giờ quằn quại toát mồ hôi đó có lần tôi lỡ đánh một tiếng rắm xuống lớp điều đó làm tôi còn ngượng ngập cả mấy buổi sau dù không biết có ai biết đó là tiếng rắm của tôi giữa những cô cậu học trò ngồi san sát nhau như gia súc bị tống lên xe chở đến lò mổ…
Nói thế có ngạo quá không? Và đồng chí ấy có thích thú vì cái liên tưởng về một mảng lềnh phềnh để ví với mình. Dẫu tôi biết chỉ có đấu tranh trong tình hình cần tranh đấu này mới chứng tỏ anh là một thằng đàn ông chân chính. Chưa chắc rồi sự khúc chiết trong lí giải đời sống sẽ làm ra nhiều cái mới hơn so với sáng tạo thiên về bản năng và sự hồn nhiên.
Nhưng chờ đến bao giờ. Lúc này chỉ có bạn là người viết và bạn là độc giả. Cuối cùng, đứng trên một góc nhìn (cứ coi như) toàn vẹn, dung hợp các mặt của đời sống, như thể toàn bộ những gì thuộc về bạn chỉ là một con mắt (có thể là) tròn xoe hấp thụ mọi phương hướng của cái vũ trụ nằm trong và ngoài nó thì bạn chưa biết một tí gì cả.