Hôm đó là còn được cảnh sát bảo vệ nghiêm ngặt và hầu như toàn bộ cổ động viên là người trong một nước. Thêm nữa, biết công nghệ cao không đồng nghĩa với được giáo dục và tự giáo dục tốt (có người biết công nghệ cao không biết điều này). Có thể nó chưa đủ để xoa dịu nỗi cô đơn khủng khiếp của những người gọi là cao thủ hiện sinh (thường là những tài năng lớn).
Nói vậy mong anh đừng giận vì tôi vô hình hoá anh. Ta không phải là tên sát nhân. Vì thế, bạn chỉ chơi với chúng thôi.
Hãy thử cho trí tưởng tượng mở máy xem, khi mà bạn đang ngồi im mà không được viết. Dù đang trải ra những tư duy rất đỗi dịu dàng. Người bảo nghệ thuật là khó hiểu.
Kiểu chơi chữ ai chả biết này đôi lúc tự nhiên đến thì dùng thôi, chưa bao giờ thử bẻ đôi từ nhân loại, bẻ ra thấy cũng hay. Thế thì nên trở thành một chú chó ngao nữa của tôi. Vậy phải chăng tất cả đều có bản chất nhưng chưa tìm thấy hoặc chưa định nghĩa nổi mà thôi? Đôi khi chúng ta thử dùng một định nghĩa chung chung cho đời, nghệ thuật, người, vốn là những thứ gì đó hết sức chung chung: Phong phú.
Chứ không thở dài như những người thân… Chứ trước đây thì um nhà rồi. Và bon chen không bẩn, không ác.
Ở đây chắc có một vài sự đánh tráo khái niệm hoặc phi lôgic do hiểu biết ít. Những kẻ bao che, đỡ tội cho chúng cũng không phải là người. Bây giờ những kẻ cầu bơ cầu bất còn lương thiện ngủ đâu? Chỉ là một thắc mắc, đừng gọi đây là một niềm trăn trở.
Màu xanh của bể bơi. Nhưng đến lần thứ ba thứ tư điệp viên báo về thì chắc bác gái cũng thấy mình tự nhiên cho thằng nhỏ một cơ hội phạm pháp. Từ nay thôi hẳn đá bóng.
Nhưng với hiện tại ở Việt Nam, ví von như thế một chút, để thấy về tính linh hoạt trong cách cảm nhận sự hài hước lí tính thì người Việt khá khô cứng. Bà chị bảo em cứ cầm, mọi người đều nhận lương rồi, coi như để khuyến khích. Tôi sợ cảm giác yên bình lấp đi những sâu cay cần có.
Và cũng là kẻ thù của những kẻ muốn duy trì chúng để trục lợi hoặc ngu si hưởng thái bình. ĐI đã lên tiếng gọi tôi vì lâu rồi tôi chưa gọi nó. Bác cũng bị đau chân.
Và việc bạn liệt kê này cho thấy bạn không định khoe đau mà chỉ muốn sự việc được nhìn nhận một cách công bằng hơn. Điểm cuối cái đuôi nằm giữa màn hình. Hoặc phải tìm cách thay đổi xu hướng xấu.