Bầy rắn với những con rắn ăn lẫn nhau, đến con cuối cùng nuốt được tất cả thì lại vỡ bụng vì bội thực. Đợt viết này gần như một sự thương lượng cuối cùng của một giai đoạn với dư luận và người thân. Cũng như từng không thích nhiều sự không nhất quán của mình.
Người lớn thật buồn cười khi dạy con phải có hiếu, nhìn xem người ta khổ thế kia mà vẫn hiếu học. Câu chuyện đó là của phương Tây, cách đây hàng thế kỷ và có ý nghĩa khác. Mặc dù khi mượn lời anh bác sỹ, tôi cũng đính kèm luôn chút tin tưởng khi nó khá trùng hợp với phỏng đoán của mình.
Hôm nay nó lại đến báo với bác là cháu không đi học cả buổi. Nhưng mà sau đó thì sao? Có mèo lại hoàn mèo? Bạn thích được đi một mình lúc này, giá có cái máy ảnh và giá biết chụp lúc đêm thì tốt. Chết ra đấy hoặc lỡ bị sao thì phí đời, thì gia đình khổ.
Tiếng ô tô cạ mặt đường và tiếng còi sằng sặc của nó lấn át những tiếng xích líp xe đạp và động cơ xe máy. Tôi cũng không định tả cảnh sở thú. Giờ ở nhà chị, thường xuyên gặp nhưng chị chỉ tạt qua nhà ăn cơm chiều rồi lại đi học thêm hoặc vào trường.
Bạn mới khai thác được một phần nhỏ của mình. Nếu họ không hiểu nổi những điều mà bạn cố giảm thiểu sức ẩn dụ, sự chua cay để dễ hiểu, dễ cảm (kể cả bằng những bộ óc, quan niệm dần bị đồng hóa); dễ chẳng bao giờ họ tiếp nhận được những sự hoang mang làm náo động tâm thức trong các tác phẩm khác và của người khác. Ông đã quên những lạc thú ấy.
Vẫn không nhớ ra (khi không dành thời gian để nhớ) cái việc có vẻ muốn nhớ thử xem trí nhớ còn hoạt động khá khẩm không. Viết là một lao động kỳ diệu. Những người bạn thân vẫn giúp đỡ ông và ông chấp nhận sự hỗ trợ chân thành ấy.
Tích trữ một khả năng kiến giải, phân tích tàm tạm để mổ xẻ vấn đề. Thế nên bao giờ cũng thường là người quen nhận ra bạn trước mỗi khi chợt lướt qua nhau. Từ khi làm con đến làm cha mẹ rồi ông bà là những khoảng cách tuổi tác, khoảng tích lũy tri thức cho một sự giáo dục cũng như rèn luyện tốt hơn.
Chỉ lấy một ví dụ điển hình và đơn giản nhất. Cháu vẫn không chịu dậy ạ. Khi mà đời sống nhiều những người thành thật và tử tế thì anh sẽ được chứng kiến những trạng thái mới hơn nữa, không phải một sự đồng hóa.
Những cái điều này chẳng qua là tôi đang thanh minh với nàng Sáng Tạo của tôi trong trạng thái mất tự tin của kẻ trễ hẹn. Nó là một sự phối màu khá đẹp. Nhưng người ta bắt buộc phải nghĩ đến nó và rậm rịch hành động vì nó trước khi quá muộn.
Tôi sẽ nói tôi là một nhà thơ lớn và hiền lành. Lúc đó bạn đang bỏ vỏ chai vào két và khuân xuống nhà. Tôi thường lấy cái tên của bộ phim chưa từng xem đó để đùa với thằng em.