Tôi tụt khăn trải lên băng ghế bảo để đỡ nóng. Dù trái tim đương bề bộn. À, nãy giờ quên chưa xin lỗi anh bạn vô danh bên trái.
Sự xích lại là một niềm vui dù chúng không tạo đủ cơ hội cho họ để san sẻ những uẩn khúc. Cho một quả bom, một vụ ám sát hay chơi những đòn tâm lí khiến hắn phát điên. Và đôi lúc bạn muốn thế chứ, để thoát khỏi trạng thái dồn nén.
Trong đầu óc bạn đầy rẫy những bức tường lửa. Bạn ngó vào đủ ngóc ngách của cửa hàng. Riêng nó vẫn chịu định luật về trọng lực của địa cầu.
Khá nhẹ nhõm và yên bình. Khán giả sôi động phết. Và loài người là dòng cát trong cái đồng hồ cát tạo hóa mà mỗi hạt cát là một con người.
Đã có kinh nghiệm, bạn nhắm mắt lại, nằm im, tích tụ lực để vùng dậy. Còn anh không chống cự thì họ sẽ để anh sống như một con chó ngao nho nhỏ trong vô số con chó ngao của họ. Nếu bạn bị mắc lỡm ngay ở những bài lựa chọn thật ảo đầu tiên, bạn thường khó tránh khỏi lựa chọn sai.
Sách cũ thì cũng đừng xé chứ. Cái câu ấy bật ra trong đầu khi tôi đã rời chỗ cô ta chừng 200 mét tính theo đường chim bay. Thêm nữa, không có hứng thú.
Nhưng đó không phải là cái bạn muốn. Đó là yêu cầu phải có can đảm thay đổi để phù hợp với tinh thần thời đại. Đi đâu phải báo để mọi người không phải lo.
Chết ra đấy hoặc lỡ bị sao thì phí đời, thì gia đình khổ. Bao nhiêu năm bạn sống theo cách đó và bạn nhận được thông điệp của sự mệt mỏi ngập tràn các ngóc ngách mà cơ thể bạn có thể chứa được. Chà, đây lại biến thành một cuộc thương lượng.
Tôi từng cảm thấy lo khi mình đơn độc mà đời thì không thiếu lúc phải đấu tranh. Và ông vội ngoảnh đi. Ở tuổi của nó, trong thế giới hiện đại này, mà chỉ có lượng nhận thức như vậy là còn quá kém và lãng phí năng lực.
Cô bạn ấy cũng cười khe khẽ. Tôi có một người chị họ ngoại nữa, cũng trạc tuổi chúng tôi. - Sẩm tối rồi còn say nắng nỗi gì.