Như tôi trôi nổi khắp phố phường, không sợ lạc nữa nhưng chẳng biết đường nào ra đường nào. Nhất quyết phải cạo râu. Cái đêm mà khi phóng xe trên con đường cao tốc đến nhà máy, tôi cảm thấy mình đã ngồi trên một chuyến xe du lịch và đi qua từ lúc hình như nó còn chưa mở.
Đó gọi là biết chơi. Sau rồi sẽ tàn sát lẫn nhau để có một kẻ bá chủ duy nhất. Một hôm, mẹ và tôi đến thăm quan xưởng của chị.
Bạn muốn dấn thân, muốn vắt kiệt mình bằng cách phun trào không nguôi nghỉ những luồng ý nghĩ (qua các truyện khác hơn là dạng viết khá cụ thể này). Bạn đã bao giờ là một người yếu ớt về thể chất mà lại đủ thông minh để điều khiển một con chó ngao chưa? Bạn biết cách giật dây nó và khiến nó nghe lời mình. Tôi biết làm thế nào khi tôi muốn hít thở khí trời.
Nhà văn nhìn vào mắt nàng. Dù bạn có viết bao nhiêu chăng nữa, có gặp thêm bao nhiêu người chăng nữa thì độc giả hay những người tiếp xúc cuối cùng cũng khó hình dung ra thực chất bạn là ai. Tôi vẫn ngồi không động tĩnh như gỗ đá.
Trong công viên thì toàn ma cô. Nghe cạch một cái là biết anh mở chốt cửa trên gác rồi chờ một lúc mới chuồn xuống. Nhưng để có được những bước đi đầu tiên của một đứa trẻ bị buộc (hoặc tự buộc) vào mình thứ nặng hơn cơ thể nó nhiều lần, ta đã phải vắt hết sức.
Qua đó, với những tinh hoa của quá khứ cũng như hiện tại để lại, đào tạo, hun đúc, chọn lọc nên những tài năng kiệt xuất biết tận dụng chúng vì nhân loại. Bác ta cũng sẽ trắng bệch, hoảng loạn theo. Nhưng những ám ảnh về đời sống khiến bản thân ta đòi hỏi mình sống như một anh hùng.
Với họ, bỏ học để viết với ý thức mình là một thiên tài không phải là can đảm, tự tin mà là buông xuôi, hoang tưởng. À, vì đang viết, có thể mọi người xung quanh ngó vào một cái. Nhà văn hài lòng với cái giá ấy.
Thấy bố hớn hở, tôi nhẹ nhõm. Họ không hiểu biết nhiều về phương pháp giải tỏa. Hai nhà này dù cách sống có vẻ khác nhau nhưng trong thâm tâm đều sợ mình ngộ nhận.
Bạn chỉ xin lỗi chứ không xin sự tha thứ. Danh tiếng ta cũng đã có một tí tẹo. Còn anh không chống cự thì họ sẽ để anh sống như một con chó ngao nho nhỏ trong vô số con chó ngao của họ.
Đôi khi người ta cần đòi hỏi cao, khắt khe với sự phát triển của đời sống trước khi có cái xuề xòa quan tám cũng ừ quan tư cũng gật thường là của sự bất lực và ơ hờ. Chẳng hạn bạn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện cầm tay một cô gái. Khi mà bạn rời xa căn nhà phía trước là con mương ăm ắp nước.