Các chú bảo: Mày còn đứng đấy làm gì?. Một số người trong số họ cũng biết. Bạn chỉ muốn kiểm kê các chi tiết để tự an ủi bạn nằm tiếp là có cái lí của bạn.
Nhà văn trang trí bốn bức tường bằng những dải lụa và giấy dán dịu màu. Vốn dĩ là bệnh của kẻ cận, đừng nhầm hay đừng mất công suy diễn là tớ khóc. Tất nhiên là họ không có ác ý rồi.
Đến nơi, mẹ tôi xin lỗi ông ta. Tối, bạn đèo bác vào viện. Nhưng đằng sau mọi vai diễn phản diện hay chính diện, thật thà hay dối trá đều cần một tâm hồn lương thiện.
Vì họ, người lớn, nói chung, có lẽ, luôn cảm thấy việc động chạm đến mình là xúc phạm. Nhưng vấn đề đó lại là loại cảm xúc bất mãn về cảm xúc tự nhiên. Sau khi coi như làm xong một bản nháp thô sơ (một nhiệm vụ tự đặt ra) để người đời có thể dẫm lên, kiễng chân mà ngó qua bức tường trì trệ để thấy dù chỉ gót chân của nàng (chàng) Sáng Tạo.
Phải, đó là tôi tự cô lập mình. Đơn giản là vì trong lòng không còn cảm giác chắc thắng như ở những trận trước, ngay cả lúc bị gỡ hoà 3-3 khi gặp Malaysia. Tất nhiên là sẽ có kẻ khác xen vào nhưng thêm mình nữa là thêm bất công, vả lại, quan niệm như thế sẽ thành thói quen và làm sai trong nhiều việc khác.
Chưa thể biết ai biểu trưng cho Loài Người Cũng có thể làm cho nó rối rắm thêm. Giả sử thấu suốt là cảm giác vô nghĩa, thì hắn sẽ đồng tình với điều đó chỉ khi người ta đồng nghĩa nó với sự bất lực.
Mắt và đầu đau đã thành nhàm. Nơi mà vì đã nhiễm sự thờ ơ, chẳng ai ủng hộ anh. Giữa chúng tôi, những người thân, có một cuộc chiến, bên này nhân nhượng, bên kia càng lấn tới.
- Tôi nghĩ tôi hiểu được phần nào con người ông. Đơn giản là vì nếu chúng vô nghĩa, chúng sẽ không được tiếp nạp và tôi nên từ bỏ. Nhưng so với người không chơi bẩn (tất yếu vẫn phải chịu nhục kiểu này hay kiểu khác) mà làm được như họ hoặc hơn họ thì không những về nhân cách họ thua.
Chứ trước đây thì um nhà rồi. Và bác thường là người chiến thắng và đạt được mục tiêu. Chỉ là trước khi hứng trọn lưỡi gươm của sự hờ hững loài người mặc chiếc vỏ định mệnh, anh ta đã tẩu thoát ngoạn mục và kiên cường thế nào.
Có lẽ đã đến lúc đi ngủ. Bạn bị di truyền nhiều thói quen nhìn nhận lệch lạc, và bản thân tự tái sản xuất nó trong xu thế của môi trường mình sống nhiều đến nỗi còn lâu mới thoát ra được. Nhưng chúng đã bị đời sống dán vào những vỏ bọc lạnh.