Năm ngoái không có một tội phạm nào ở Butte. Khi đã vượt qua được nỗi sợ cái micro, tôi tự yêu cầu mình phải làm được hai việc: Đây là một đức tính không phải là không cần thiết.
Thoạt nghe có vẻ bình thường, nhưng hãy thử nghĩ xem chúng ta đã từng tham dự bao nhiêu cuộc họp khai mạc trễ? Cho dù chỉ chậm hơn so với thời gian dự kiến năm phút hay mười phút thì vẫn cứ là trễ. Và có thể các bạn cũng thấy nhiều điều để học cách nói chuyện hay hơn Đến ngày nay thì cuộc trao đổi của họ quả đã trở nên bình thường rồi đấy.
Cẩn thận hơn, bạn có thể chuẩn bị trước bằng cách tìm hiểu một loạt các câu hỏi, chẳng hạn như là: Khán giả của bạn thuộc thành phần nào? Họ từ đâu đến? Họ có nỗi trăn trở gì không? Sở thích chung của họ? Họ muốn nghe bạn nói cái gì? Họ muốn bạn nói trong bao lâu? (Điều này rất quan trọng!) Và khi bạn nói xong, liệu họ có đặt câu hỏi với bạn hay không? Cả Lasorda lẫn Clinton đều là những người có tài ăn nói tuyệt vời. Nếu cô ấy đáp lại lời bạn thì bạn sẽ có một cuộc nói chuyện thú vị.
Còn Dick Cavett lại là một phát ngôn viên giỏi khác. Chúng ta hãy thử tìm hiểu hai câu chuyện thú vị dưới đây của họ: Colonel cho tôi làm việc trở lại nhưng tôi phải trả tiền những tấm kính vỡ.
Nếu vị khách mời nào có đầy đủ cả bốn yếu tố sau đây thì thật tuyệt vời: Nếu bạn không là một MC chuyên nghiệp, bạn cũng có thể khéo xử trí tình huống này. Đó là lý do tại sao họ rất chăm chú lắng nghe bạn nói.
Thập kỷ 90 khác với 50 hay 60, thế kỷ 21 thông thoáng hơn thế kỷ 20. Nhưng thầy Cohen không cười. Có thể chúng ta không phải là những nhà lãnh đạo thế giới, có thể bài nói của chúng ta không liên quan đến chiến tranh hay hòa bình, hay vận mệnh của dân tộc.
Anh còn cười đùa về tật nói lắp của mình. Và anh không giấu cảm xúc chân thật của mình. Người ta đã trao lại cho tôi tấm ảnh duy nhất họ tìm thấy trong người nó.
Chín giờ, buổi phát thanh đầu tiên của Larry King bắt đầu! Tôi mở đoạn nhạc dạo Swingin Down the Lane. Bạn không thể giả tạo được điều này và nếu cố gắng giả tạo, bạn sẽ thất bại hoàn toàn. Đối với tôi và các khán giả của chương trình, Robert thật sự đã ghi điểm.
Không may người cao nhất trong nhóm lại là người mập nhất! Chỉ anh ấy mới với tay được tới cái lỗ, và khi đang leo lên lưng chừng thì bị kẹt cứng. Tôi đã thành công không phải bởi đã làm một cái gì vĩ đại, lớn lao thế nào, đơn giản là nhờ tôi biết chân thật. Xin thưa, tôi chẳng có tà thuật gì cả ngoài những bí quyết nho nhỏ.
- Tôi kiểm tra xem đội cứu hỏa và đội cấp cứu Miami phản ứng nhanh ra sao trước một tình huống khẩn cấp. Đây là ngày đầu tiên tôi bước vào nghề phát thanh. Nhưng khổ thay, khi đối diện với người khách hàng đầu tiên trong đời mình, cậu bé 14 tuổi lại ngập ngừng, lắp bắp.