Bác gái hỏi: Đau à con? Hơi thôi ạ. Nhưng mệt mỏi thì sao. Chúng sẽ choáng khi bạn bảo tôi là tôi hay bảo tôi không là tôi; bảo tôi ngu hay bảo tôi không ngu; bảo tôi nói thật hay bảo tôi nói dối… thì đều chỉ nhận được một kết quả: NÓI DỐI.
Không khác mấy những bậc con không nhớ nổi rồi đây mình sẽ phải làm cha làm mẹ. Mà không nhớ thì cứ nói thật ra. Rõ ràng phải đi trình báo.
Bạn chỉ biết mỗi đá bóng được khen hay và làm thơ như một thiên tài. Bây giờ bác đang trăm mối lo. Xã hội loài người thì phải như thế.
Mẹ lật cuốn sách lên, nó được đổi tư thế, càng cháy tợn. Bạn có thể nhập vào lửa mà xuyên qua chứ. Và tiếp tục viết những chữ BÀI LÀM.
Từ đó có thể suy ra thế giới hơn 6 tỷ người được điều hành vận mệnh chỉ bởi độ vài ngàn, vài chục ngàn người. Hồi lễ mừng thọ ông bà nội, bạn được giao nhiệm vụ thay mặt các cháu phát biểu, bạn có hứa sẽ học tốt và nên người, không ăn bám nữa sau vài năm. Như một dòng suối đang chảy, ngủ quên, rồi lại bị đánh thức, chảy tiếp.
Tớ cũng quen, luyện tinh thần để khỏi khó chịu chỉ tổ mệt óc nhưng tớ không mê nổi. Cũng có hôm ngủ khá say. Cho từng tờ vào lửa.
Và càng cô độc vì không được hiểu, con người ta càng dễ ích kỷ. Bạn sẽ nghe thấy dưới tầng ba tiếng dập cửa, tiếng vặn nước, tiếng giật nước, tiếng khạc nhổ, tiếng bước chân… Chúng không đến dồn dập mà cứ vài giây im lặng mới xuất hiện làm trạng thái mơ hồ của bạn giật mình thon thót. Viết về viết, về nội tâm cũng là để nhìn lại và tìm một sự tự kiến giải nội tâm một cách khúc chiết, chính xác và cô đọng hơn.
Còn các bộ phận chưa bị thương trên cơ thể chung thì quá chủ quan, vung vẩy theo ý mình, phó mặc cho những bạch cầu trước vết thương nhiễm trùng uốn ván. Thôi nhé, cất ngay đi. Bạn dường có hai con đường trước mặt: Học tiếp đại học và đi bên nghệ thuật.
Vùng dậy, trợn trừng, bạn hát: Bác vói theo: Bác đang nói sao cháu lại tự ý bỏ đi. Thế mà một hôm bạn dám tưởng tượng ngồi bên cô ấy, nói: Cho anh cầm tay nhé.
Loài người bao giờ cũng thế, nước đến chân mới nhảy, cứ phải có những sự vụ như thế này mới bắt đầu sồn sồn lên tiếng. Con người không được giáo dục đủ và rộng để đủ sức chia sẻ và lan tỏa giáo dục. Ai có lương tâm và danh dự của người nấy.