Muốn vào phòng giám đốc nói em làm việc thấy có hiệu quả thì mới nhận lương. Còn bình thường thì họ rất dễ ăn dễ ngủ. Em bảo thế thì con phải gọi điện về.
Nhưng cây ở đó vẫn cao vút, săn chắc và cổ kính hơn. Có vẻ may mắn thay, sự phong phú khiến không phải ai cũng định kiến. Nhìn bạn lặng lẽ, ít ai biết bạn có một tuổi thơ hiếu động và đầy kỷ niệm.
Cái giấc mơ của mình không mất. Êm dịu và hoang vắng. Vì thế mà hình thành những mâu thuẫn rất âm ỉ và tích tụ dần, vô hình tạo thành hai cực đẩy nhau.
Nó vẫn đang phải chứng minh. Họ sẽ luôn phải cúi đầu. Bạn không đi trên mây bởi thế giới của những ý tưởng cũng rất đắt hàng.
Hai nhà này nếu chân chính có khi chỉ là một. Nhà văn nhìn thấy trong mắt nàng một vẻ chăm chú tinh nghịch. Hắn phải lừa phỉnh mình.
Sau niềm vui chung, họ dễ lại lừa dối và khinh thị lẫn nhau. Mọi người có thể nghĩ tôi bị tai nạn hoặc làm gì dại dột. Có khi lại còn lòi đuôi ăn vạ.
Sống dần hoá ra cũng không đến nỗi quá nhát gái. Nghĩa là phải chấp nhận cả những sự đê tiện. Nhưng trong tiềm thức, trong bản năng thường xuất hiện những cơn đói da.
Và chỉ có viết với một tấm lòng nhân ái thì anh mới có được tình yêu thương lớn của độc giả. Cái chính nằm ở sự tự điều chỉnh. Ngôn ngữ cũng là một thứ vũ khí, một con dao hai lưỡi mà.
Cháu phải sống để những người bạn của cháu không bị cuộc đời làm thoái hóa, biến chất. Không có lí do mà khóc như hôm trước (ví dụ như thế, chuyện mà) thì hiếm lắm. Tôi biết rồi tuổi này sẽ qua, với nó, có khi sẽ qua nhanh hơn những đứa trẻ khác.
Người trong cuộc ít chịu hiểu điều này. Viết thế đủ chưa nhỉ. Tất nhiên là mệt mỏi.