Và nếu quả thật nó dở, bạn sẽ biết tự dằn vặt khi nhận ra. Tiếc là lại mất đi cái hứng đó giữa bóng mát của cây cối và những tiếng chim đủ loại. Phải vượt qua các giới hạn chứ! Ờ, vượt, nhưng dồn sức cho cái này thì làm sao vượt được cái kia.
Cuối cùng trả lời Vâng là hợp nhất. Bạn trân trọng nhất những người bào chữa cho người khác trước khi phán xét, và đối xử ngược lại với bản thân. Hoặc: Con chỉ hoang tưởng.
Bởi vậy, nhà văn sống được là nhờ mật độ viết dày đặc và tập trung được số tiền nhuận bút ít ỏi từ nhiều báo. Khi bạn viết, cứ có một người đến gần là bạn phải gấp lại. Bác không hài lòng một tí nào.
Tôi chẳng biết nghĩ đến ai… Một cái cầu vồng bắc ngang hai hàng cây. Đừng nhầm là chúng tôi lạnh với nhau.
Nghĩ có vẻ khúc chiết. Lại có một thằng anh học hành lông bông, dang dở, viết lách lăng nhăng, giao tiếp xã hội thì thường im lìm, anh em với nhau thì lúc đùa lúc thật, nhả nhớn lung tung. Chụp xong lên chiếu đánh chén ngắm ngó người ngợm phố phường.
Nhưng chỉ có thể tốt nhiều hay ít, khó có thể tốt cho đủ. Sống phải khéo lắm, miễn là không làm gì sai. Tôi lại dẫn ông anh đi.
Trong công viên thì toàn ma cô. Tình yêu bao giờ cũng mới. Chúng không quá gay gắt, bộp chộp và bất cần lí lẽ như bọn khủng bố.
Bạn chợt muốn có cái máy ảnh bên cạnh để chụp. Và bạn tin, những người thân (nếu không có điều gì trầm trọng bạn gây ra cho họ vì câu chuyện này và sự dối trá để viết nó), họ sẽ phải cảm ơn bạn vì quãng đời gàn dở mà họ cho rằng bạn đã và đang sống. Nhưng trong đời sống thì tôi dễ phức tạp hoá vấn đề.
Bạn lại muốn lưu lại. Tôi không tự hỏi giờ này ở nhà bác mọi người không thấy tôi về sẽ làm gì. Tôi gào suốt con đường cái câu trong bài Unforgiven II của Metallica mà thằng bạn dạy cho.
Nàng nho bảo chàng nho: Mình chia tay anh nhé. Khi càng ngày càng có nhiều lớp người muốn vươn đến những tầm cao, bạn sẽ yên tâm hơn với nỗ lực cho những cung bậc mới. Cả những ý nghĩ này cũng quá cũ.