Nhóm của James đã có quá nhiều khó khăn rồi, đặc biệt là vào lúc này, khi hy vọng đang lóe sáng trước mắt họ. - Nghe giống như bản đánh giá hiệu quả công việc quá nhỉ. Nhưng càng về cuối tuần, khó khăn cốt lõi càng hiện ra rõ rệt.
Thảo nào họ cứ liên tục đạt và vượt chỉ tiêu, tinh thần thì sảng khoái và họ không bao giờ phải ở lại làm trễ. Sau đó, hai anh em họ lại tiếp tục thi đỗ vào cùng một trường đại học và lại may mắn được xếp vào học chung một lớp. - Lại có rắc rối rồi cậu ạ, - James nói ngay khi bước vào phòng của Jones.
• Thời gian hoàn thành dự án? • Phạm vi thẩm quyền của tôi? • Những điểm cần kiểm tra, đối chiếu để đánh giá? - Jones ngồi thẳng lên, chuẩn bị nói tiếp. James bước đến tấm bảng trắng của Jack và lấy một cây bút lông:
- Nói đến đây, James liếc nhìn Jones và thấy anh đang gật gù mỉm cười. Trước tình trạng đó, sếp của James bảo anh nên giao bớt việc cho các nhân viên cấp dưới. "Mình phải chấm dứt tình trạng kiệt quệ này! Mình phải thay đổi.
Chắc chắn họ sẽ được lợi rất nhiều nếu am hiểu về nghệ thuật quản lý này. - Tôi nghĩ mình đã hiểu, nên sẽ không làm phiền ông nữa. Đôi khi nhớ lại, anh mong mình không bao giờ phải trở lại quãng thời gian trước đây.
Giờ đây anh thường xuyên giúp các con làm bài tập. Điều đó làm tớ cảm thấy rất vui. - Không đơn giản đâu.
Thế đấy, tớ chỉ biết im lặng và gặm nhấm những sai lầm của mình. Đó là một điều mà anh không thể chấp nhận được vì bản thân anh - cũng giống như Jones - luôn là một trong những nhân viên xuất sắc nhất của công ty. Và tôi nhận ra rằng, mặc dù "triệu chứng" khó khăn của mỗi người là rất khác nhau, thế nhưng tất cả họ đều đang cần đến một "loại thuốc điều trị": đó là cách ủy thác công việc sao cho quy trình tổng thể được hiệu quả hơn.
- Ồ, cậu đấy ư! Tớ rất vui khi gặp lại cậu. Thế là James bắt tay vào xác định thời hạn cho từng công việc và nói chuyện cụ thể với mỗi nhân viên một lần nữa. Chiều thứ sáu, James thu dọn bàn làm việc của mình và chuẩn bị rời văn phòng để về nhà.
Bận rộn với công việc mới nên thời gian đầu, họ không còn gặp nhau thường xuyên như trước nữa. Tớ nghĩ, sai lầm mà cậu đang mắc phải cũng tương tự như chuyện của tớ, đúng không? Thật là hơn cả những gì anh mong đợi! Anh đã bận rộn đến nỗi không chú ý đến sự quan sát của sếp.
Một sự khác biệt không nhỏ tí nào. Kể từ lúc bước vào phòng, anh luôn tránh nhìn James. Từng bước một, họ đi sâu vào từng phần của dự án và làm rõ những thắc mắc của James.