Không gì tự nhiên mất đi. Những đoạn vỉa hè rộng, chiếu được trải ra, người nằm ngồi la liệt. Khao khát được đụng chạm với giới khác không thường trực hoặc bị việc khác lấp đi.
Tôi ủng hộ mà tôi lại ngồi co chân trên xe máy dưới lòng đường? Muốn lên vỉa hè ngồi cho yên tâm lắm chứ. Ai rủ em? Cô liếc sang cậu bạn ham chơi ngồi cạnh tôi. Ông bà thì đã có người giúp việc và con cháu khác nữa.
Bạn cũng đang tự cho mình cái quyền có thể gọi là phán xét đó. Dần dần, tôi đâm ra còn lảng tránh chúng và giữ vẻ đạo mạo đầy cổ hủ. Hiểu biết này đến hết sức đơn giản.
Bác gọi điện giục xuống rồi đấy. Bác cứ nói đi, bạn là một thính giả trung thành và biết điều. viết bị bắt gặp sẽ dễ bị bảo thôi đừng viết thế đợi thì làm gì ạ làm gì cũng được nhưng đừng viết
Giữa đất nước này, ai cũng cần tôi nhưng tôi luôn luôn có nỗi sẵn sàng bị bắt của một thằng phản động. Lần đầu, tôi mở cho mẹ xem một trang web có người viết về tôi gọi tôi là thiên tài, lòng đầy hồi hộp. Tại sao hôm nay cháu không đi học? Cháu mệt ạ.
Cái khác ở đây cứ để mập mờ như vậy vì khó định nghĩa. Cớ gì mà không dám nói. Có lẽ tí nữa cũng… Hơi phiền là còn cái cặp, thời buổi này ám ảnh lắm ăn cắp đến nỗi trong sở thú vẫn phải đề phòng.
Hồi nhỏ, tôi học toán khá giỏi. Nhưng bạn lắc đầu và bảo đó chưa chắc đã phải nghệ thuật. Có mùi thơm của biển, có vị mặn trong gió.
Đó là một câu hỏi ngốc vì một khi còn sống và còn năng lực sáng tạo thì không thể tách rời đời sống và sáng tạo. Ông chỉ việc viết xong câu chuyện và nghỉ hưu, hưởng lạc. Gần cuối buổi, đang bê chai thì có một người đàn bà chưa già ngồi ăn ở bàn bên trái gọi giật lại: Mày ơi, dọn chỗ bát này đi.
Lại còn những câu buồn (cười) của tiền bối: Ai nói gì thì nói nhưng phải tin vào mình. Đang viết, à không, nói, à không viết, à có nói, chơi thôi. Tự trấn tĩnh rồi nhủ: Đây không phải là tính cách của ta.
Reng! Reng! Reng! Cha bố cái chuông đồng hồ! Đấy, trí tưởng tượng mới mẻ của một cậu bé mới lớn có thể khiến cậu ta hớn hở âm ỉ cả ngày. Tôi đã ngồi đây nhiều lần, nhìn phát chán. Thay cho những sự trống rỗng, bất động của thói quen vật vờ.