Những cái điều này chẳng qua là tôi đang thanh minh với nàng Sáng Tạo của tôi trong trạng thái mất tự tin của kẻ trễ hẹn. Tiền rồi sẽ có rồi sẽ mất nhưng ngại tiền khi chưa kiếm ra. Có lẽ tí nữa cũng… Hơi phiền là còn cái cặp, thời buổi này ám ảnh lắm ăn cắp đến nỗi trong sở thú vẫn phải đề phòng.
Chỉ như mỗi ngày đều đều ăn một phát búa gỗ vào đầu. Những nghệ sỹ có lượng tác phẩm đồ sộ, ngoài khía cạnh nghị lực và tài năng còn thường là những người có sức vóc hơn bình thường. Vừa đi đá bóng về buổi chiều, bác hỏi: Hôm nay cháu có đi học không.
Đúng lúc đó thì một gã cổ quái từ đâu đi vào, gió thổi mạnh lên. Anh họ trong bữa cơm hôm qua nói với bác trai: Bao giờ cưới chị xong, con mua vé để hai cụ đi xem phim với nhau. Ra trường bác khao to.
Chả có gì để nhớ ngoài vài khuôn mặt thân quen và những kỷ niệm chung. Tốt hơn là nên nhập vai. Ta luôn cố giữ sự nhẹ nhàng của một đứa trẻ để âm thầm tưới sự trong trẻo, lương thiện làm đời sống họ thêm thoải mái.
Nhà văn vội áp trán vào miệng nàng. Lựa chọn là bài toán tạo hóa không giấu sẵn đáp số. Vì chúng ta đều ngoáy mũi.
Biết chuyện này sẽ xảy ra những đến lúc thì cảm thấy khó xử. Và khi kẻ thua bay đến miền đất hứa, rũ bỏ mọi tranh đua chốn hồng trần thì kẻ thắng mỉm cười bấm nút cho máy bay nổ tung. Mà việc này xảy ra như cơm bữa.
Hơn thế, anh tạo được quanh mình một sức mạnh ngầm, khá kỳ bí mà những thế lực đen tối phải e dè khi đụng chạm. Người ta có thể có bản lĩnh để chịu nhục, chịu chơi bẩn nhằm làm nên nghiệp lớn. Đầu óc bạn lúc này và có lẽ cả mai sau nữa không thích hợp với việc quản lí và ghi nhớ những đồ vật cụ thể.
Không thích để người khác giải quyết hậu quả cho mình. Hơi hơi nghĩ biết đâu dây thần kinh nào đó đã trục trặc và bạn phải nghe tiếng tít tít suốt đời như gã thuyền trưởng trong Peter Pan bị ám ảnh bởi con cá sấu đồng hồ. Liệu hắn có phải quỷ Satăng không? Một câu chuyện có thể quyết định sinh mạng con người ư? Nó là một cám dỗ, một thử thách mà lâu nay ta vẫn thèm muốn.
Vấn đề chính là phải biết phân tán đều năng lượng và biết tập trung để đánh vào mục tiêu khi cần. Trọng tâm lại chuyển sang câu hỏi: Mình viết có hay không? Nhưng lịch sử thường chỉ đánh giá cao những chủ thể điều hòa được những tác động và làm chủ được hoạt động sống, nghĩ của mình.
Thật ra, có gì để mất đâu. Ở đây, còn được tập, được bơi, ngày đến mấy lần cũng được. Còn lại, có bao giờ bạn thiên tài được với mình đâu.