Xin bạn đừng ngại rằng nói như vậy mà không thành thật đâu, vì nếu ở vào địa vị người khác, tự nhiên bạn cũng sẽ hành động như họ. nếu không phải, như hồi còn hàn vi, để đi lang thang trong kinh đô, vơ vẩn dạo chơi trong những con đường mà các vị Hoàng đế chỉ được nghe tả trong sách. Cubellis viết thư xin việc và vài ngày sau nhận được giấy mời.
Chúng tôi tin cậy ông và hễ có việc để nhờ ông giúp được, chúng tôi sẽ nghĩ tới ông. "Tôi hiểu tại sao trong hàng năm trời, tôi đã thất bại. Lỗi của tôi không làm thiệt chút chi cho miền Messachusetts, mà làm cho tôi xấu hổ vô cùng.
Ông làm ra sao? Trước hết: ông nghe câu chuyện của tôi từ đầu chí cuối, không nói nửa lời. Thí dụ thứ nhất: Một ông đại tung mà ta gọi là R. Chưa dứt lời thì Von Bulow đã tự biết mình lỡ lời.
Ông này cũng không ra ngoài lệ đó. Hết hạn một năm, bà ưng. (Vậy mà nhiều người dám cho rằng bà đần độn vì không thuộc sử ký!).
Thực là một tờ báo rất quý cho các gia đình và một trong những tờ báo ấn loát đẹp nhất tại Mỹ. Đây là dịp thực hành những quy tắc tôi đã học được. Tôi dám cuộc với bạn rằng bữa đó thầy về nhà, vui như sao, kể lại chuyện cho vợ nghe và buổi tối, khi rửa mặt, ngắm bộ tóc trong gương, tự nhủ, "Kể ra tóc mình đẹp thiệt".
Vậy mà khi qua đời, ông là một nhà văn giàu nhất thế giới. Sau bữa, nhà kỹ nghệ nói: "Thôi nói về việc ông đi. Bà tôi mất, cách đây vài năm, hồi cụ 98 tuổi.
Adoo, ông này thấy vui thích bội phần và kể lại như vầy: "Ông (Wilson) bảo tôi rằng ông sẽ sung sướng lắm, nếu tôi chịu nhận chức Tổng trưởng Quốc khố. Ba nó hiểu vậy, bảo nó: "Nếu con chịu ăn những món này thì con mau mạnh lắm; một ngày kia đánh nó nhào văng liền". Ông có cách không buộc trả lời mà chúng cũng trả lời lập tức.
Và xin ông nhớ kèm thêm một nụ cười với vài lời âu yếm. Tôi ráng dùng phương pháp "Phải, phải". " và sau cùng không quên hai chữ "cám ơn" là một thứ dầu làm trơn tru bộ máy sinh hoạt hằng ngày của ta mà lại là dấu hiệu của một sự giáo dục tốt nữa.
Khi ông Amsel trở lại thăm nhà doanh nghiệp, ông vội nói ngay: Bây giờ anh làm sao? Xin nghe anh ta nói: "Bây giờ, khi tôi lại nhà một khách hàng và nếu người đó bảo tôi: "Cái gì? Xe cam nhông hãng Bạch Xa? Tôi xin chịu. Tôi chỉ dự vào cuộc thảo luận đó bằng cách mỉm cười, nhún vai và làm vài điệu bộ.
Andrew Carnegie, hồi nhỏ chỉ được học có 4 năm, nhưng vì sớm hiểu bí quyết đó, nên hồi bắt đầu kiếm ăn, mỗi giờ công được có 4 xu, mà tới sau này tính ra ông đã quyên vào những việc từ thiện tới ba trăm sáu mươi lăm triệu đồng. Vậy ta phải hết sức trổ tài cho họ vừa lòng". Cô nhận thấy ông phân tích giá trị từng quân bài kỹ lắm, và biểu ông rằng ông có thiên tư kỳ dị và bất ngờ về lối chơi đó.