Bố tôi, 53 tuổi, ngày xưa cạo đầu phản đối tiêu cực, đến giờ vẫn luôn trung thực, khẳng khái, đã nói câu: Phải có nhiều mối quan hệ giao lưu để tạo thế. Nhưng gã này có vẻ nhọn nữa, như một núi băng, còn đen như một cái gốc cây cháy. Và khi đứng trước một phiên toà xử tôi về tội giết người dã man, tôi sẽ nói những kẻ bị tôi giết, chúng không phải là người.
Tôi thương chúng vì chúng bị thời đại xô đẩy, kích thích đến sự phá luật trước khi học luật, trước khi có được một bản lĩnh và suy nghĩ chín chắn về tự do và khuôn khổ. Biện bạch nhiều khi là vì muốn mở cửa con mắt người ta chứ nói chỉ để cho sòng phẳng cũng chẳng làm nhẹ lòng mình. Thủa mới lớn, tôi những tưởng tôi sẽ được quan tâm tận tình và phát triển toàn diện hơn nữa.
Cháu bảo trời mưa, trú mưa, vào hàng điện tử chơi. Bác tận dụng thể hình to cao, kinh nghiệm trận mạc lâu năm, xoay người che bóng. Hoặc là ngu xuẩn phá tung hết.
Cuộc đời bạn có nhiều lần vỡ. Họ có lí do, bao giờ cũng có lí do cho phải đạo. Tôi biết, sự muốn mới này mới hơi sự muốn mới trước đó, trong tôi.
Chỉ cần cháu làm rạng danh dòng họ là bác mãn nguyện. Thi đại học nhiều người giỏi vẫn trượt thẳng cẳng con ạ. Mà nô lệ thì khó mà không giống chủ.
Nhưng không được, cái chăn có vẻ rộng quá. Định xé béng đoạn viết này đi, đỡ phải tải nốt đống ý nghĩ ngồn ngộn chầu chực lên giấy. Khi bạn rời bàn, bỏ bút.
Và thế là thế hệ sau lại phải gánh những tàn tích. Thôi ạ, cháu chả biết nói gì. Nếu ai là tất cả mà chẳng là gì cả thì tức là người đó (hoặc gì gì đó) đang chơi.
Khi em bảo: Anh nghỉ đi… Anh ăn cơm đi… Anh thử nhìn bà lão kia kìa… Chết! Em quên mua báo cho anh rồi… Hình như môi anh muốn nói gì đấy… Anh như được nghe những câu thơ anh vẫn mong được nghe. Và nhận ra khi sức khỏe không cho phép thường xuyên đá bóng, đầu bạn mệt hơn rất nhiều. Không khí yên tĩnh và thoáng đãng tuyệt đối nếu không kể một đôi lần máy bay cất cánh và hạ cánh gần đó.
Trong thế gian này, chẳng có gì tan biến cả. Nó khờ nên nó chưa khai thác được mình. Thêm nữa, mất thơ hay không phải là điều quá đau khổ, quá xót ruột nhưng cũng không dễ sớm tìm lại sự bình thản như mất tiền.
Cũng rất không thích những người ngộ nhận bông lơn thành hằn học. Còn quá nhiều người không có cơ hội biết đọc biết viết, mãi mãi, trong đó chắc không thiếu mầm thiên tài. Người yêu càng quí chứ sao.