Và cô bạn ấy phá lên cười. Chị hầu như lúc nào cũng dịu dàng với tôi, đứa trẻ 21 tuổi trong nhà. Bạn chưa có cơ hội đọc những tác phẩm của Freud nhưng nghĩ ông ta tin vào sự lí giải được các giấc mơ cũng đúng.
Nhắc anh đi ngủ đúng giờ. Phải thế chăng? Phải đóng kịch, phải đeo mặt nạ thì người ta mới cho là mặt thật. Viết tí tẹo lại lên xe trôi đi.
Tôi không thuyết phục được họ rằng càng để tôi quyết định đời mình, họ càng hạnh phúc. Không muốn xé mà cũng không định làm kỷ niệm. Nhắc anh đi ngủ đúng giờ.
Như thế sẽ chỉ làm khổ nhau. Lại nhớ đến cuốn Vua bóng đá của Azit Nêxin. Cái bài viết mà ban đầu tôi định viết một cách chua cay và trắng trợn.
Mẹ bảo: Bây giờ con như nhảy qua một bức tường, chỉ cần bếch đít một chút là vượt được. Sang Trung Quốc, sang Thái Lan đi. Đó là một quá trình lao động và tích lũy ròng ròng của trí tưởng tượng.
Tôi không thuyết phục được họ rằng càng để tôi quyết định đời mình, họ càng hạnh phúc. Tôi sợ những sự quen thân, gần gũi mà không hiểu nhau. Cháu không tranh luận, không đủ sức tranh luận.
Và như thế, sẽ vừa không có sức mạnh cưỡng lại được vai trò của con rối, vừa tạo nên niềm an ủi cho kẻ bạo tàn: Ta chỉ giết những sinh linh ngu xuẩn và vô nghĩa mà thôi. Bởi em biết hy sinh từ trước anh rất lâu. Để trẻ con bớt dần phải khóc.
Kiểu chơi chữ ai chả biết này đôi lúc tự nhiên đến thì dùng thôi, chưa bao giờ thử bẻ đôi từ nhân loại, bẻ ra thấy cũng hay. Người ta chẳng ngược đãi ông nhưng cũng chẳng tôn vinh ông. Nhưng không được đâu, khi mẹ vẫn thuộc về phe họ.
Thế rồi chưa đến nơi đã lủi thủi đi về. Tôi nhỏ bé cứ lởn vởn xung quanh, vì kỹ thuật cũng có sơ sơ nên không để bác dắt qua. Có thể làm tăng nội lực và liên kết giữa các cá thể.
(Cái ý tưởng trước đó là con mèo trong tivi câu cá trong bồn đời). Không chung chung như những nhà mị dân. Lúc này, đừng coi tôi là nhà văn.