Giờ khám phá ra thần tượng của mình là người vô hồn vô cảm như thế, ngay tôi đây cũng cần đến một viên thuốc an thần, đừng nói gì đến khán giả. Tôi không thể trả lời câu hỏi này được vì tôi không rõ lắm. Nghị sĩ Kefauver như đang bị treo lơ lửng: Tôi đang hỏi ông rằng, tại sao ngành bóng chày muốn dự luật này được thông qua?
Quả thật anh ta trình bày rất lưu loát về tàu thuyền, bến cảng, cước phí vận tải biển… về tất cả những thứ mà tôi chưa hề biết và cũng chưa hề quan tâm đến. Nếu bạn nói về việc cái xe ủi tuyết của địa phương bỗng dưng chết máy ngay trước cửa nhà bạn, rồi bạn đã phải đấu khẩu với các nhà chức trách như thế nào…, có thể bạn sẽ là người khách sinh động nhất. Tổng thống Coolidge nổi tiếng là một: Silent Cal (Ngài Cal trầm lặng).
Nhưng ngược lại, có những người không bận tâm đến việc tôi sẽ nói cái gì. Remember? Remember you vowed. Như vậy, chọn đề tài để nói là một điều rất quan trọng.
Một đấng mày râu nói câu nào là khiến các bà các cô chết mê chết mệt câu ấy. Tôi không hề quan tâm đến chuyện tiền bạc. Một khi bạn đã giới thiệu rình rang như vậy, đâu ai còn bất ngờ nếu chuyện của bạn quả thật rất vui? Trái lại, nếu nó bình thường thì tất cả mọi người đều thất vọng!
Các cậu sẽ không được tốt nghiệp trong năm nay. Một anh bạn nói rằng cả gia đình anh ta sẽ chuyển đến sống ở một thành phố khác. Tôi mơ màng ngó cái đồng hồ, đến rồi, 9 giờ 30.
Jim trông thấy tín hiệu. Kết luận ở đây rất rõ ràng: Nạn phạm pháp lôi cuốn ngành du lịch. Arthus Godfrey đã đồng ý với tôi về điều này.
Một cầu thủ đang dẫn bóng… Hình như anh muốn chuyền cho đồng đội… Không kịp rồi, một cầu thủ khác đã băng lên giành được bóng… Anh ấy di chuyển rất nhanh… qua mặt được một người, hai người… Lách bóng rất khéo… Vâng, thưa các bạn, một pha tranh bóng quyết liệt đang diễn ra… Anh ấy bị ngã. Đặt ra càng nhiều tình huống càng tốt. Tôi thích gặp gỡ những phụ nữ trẻ trung.
Một lần Danny Kaye tham dự chương trình của tôi phát qua làn sóng radio. Nhưng biết đâu như thế lại tốt hơn… Một anh bạn nói rằng cả gia đình anh ta sẽ chuyển đến sống ở một thành phố khác.
Nếu không đủ chỗ ngồi thì linh động tổ chức tiệc đứng (buffet). Và trong khi nói, bạn phải luôn nhớ xem người khác muốn biết việc gì. Thấm thía những kinh nghiệm, vốn sống của họ, ta sẽ thấy yêu quý chính cuộc sống của mình.
Làm sao họ biết điều này? Vì tôi luôn giới thiệu xuất xứ của mình với họ. Nếu tôi có một hệ thống truyền thanh, hẳn tôi sẽ mời Nixon cộng tác. George trả lời: Mỗi ngày tôi hút 10 điếu xì-gà, uống hai ly rượu mỗi trưa và thêm hai ly nữa vào buổi tối.