Có điều, tất cả chúng tôi đều phải bật cười. Không phải bao giờ chúng ta cũng may mắn. Bốn người đầu đều nói rất hay, nhất là vị giáo sĩ người Do Thái của Bob.
Tất cả những điều thú vị đó diễn ra không chỉ nhờ những gì tôi nói, mà nhờ vào việc tôi biết lắng nghe. Có những điều ngày xưa thì được nhưng ngày nay lại không. Xã hội ngày càng văn minh, ranh giới và sự phân biệt nam nữ ngày càng ít đi.
Bạn thấy Oprah luôn sẵn sàng chia sẻ với những gì người đối diện nói. Hãy chia sẻ với họ những suy tư của bạn về mọi thứ và đón nhận lấy những lời khuyên của họ. Chỉ có mây, có gió, có mặt trời, có tôi và chiếc máy bay của tôi…
Có thể bạn hơi liều khi khen một nữ đồng nghiệp trong cơ quan rằng: Cô trông thật tuyệt vời khi mặc chiếc áo này! hay Chiếc váy này làm cho cô thật lộng lẫy!. Trong cái không khí hoàn toàn hỗn độn sau bài phát biểu của Stengel, nghị sĩ Kefauver nói lớn: Ông Stengel, tôi không chắc là tôi đặt câu hỏi có rõ ràng hay không Hãy đứng thẳng người trong một tư thế thoải mái, còn hơn là bạn khum người xuống hay đứng xiên xiên vẹo vẹo, trông rất xấu và không nghiêm túc.
Và nhớ là, nói càng ít càng tốt. Don tới bàn của Sinatra để nhờ một việc. Sau khi cho tôi biết giờ nào, ngày nào và tại đâu, ông hỏi: Anh sẽ nói về đề tài gì?
Ngược lại, bổ ích mà không hấp dẫn thì khán giả sẽ bật ngay sang kênh khác. Ngôn ngữ của đôi mắt quan trọng. Trong suốt cuộc đời làm phát thanh viên của mình, đó là những giây phút mà tôi ghi nhớ nhất.
Tôi phỏng vấn Stevenson trong chương trình của tôi lúc còn ở Miami dưới thời tổng thống Kennedy. Anh được đề nghị hát một trong những ca khúc cổ điển của Irving Berlin, bản Remember?. Trò chuyện với họ tôi không đặt nặng ấn tượng rằng mình đang trò chuyện với một người nổi tiếng.
Tôi không hề quan tâm đến chuyện tiền bạc. Ông chủ đài phát thanh nhận thấy điều này và quyết định tôi xứng đáng được chọn, rằng tôi có triển vọng. Yếu tố này bao giờ cũng cực kỳ cần thiết, không chỉ trong công việc mà trong bất cứ tình huống trò chuyện nào.
Cố ca sĩ Frank Sinatra là một ví dụ. Đó là một câu chuyện khác… Ba mươi năm về trước, khán giả chưa nghe nói đến tên tôi.
Chúng ta quên toàn bộ câu chuyện này đi và chúng em không bao giờ tái phạm nữa, được không thưa thầy? Có thể tôi sẽ không bao giờ được lên sân khấu cầm cái micro thao thao bất tuyệt. Hãy vào một căn phòng trống, hoặc tận dụng trong phòng làm việc khi sếp và các đồng nghiệp đã ra về, hoặc sử dụng thời gian đợi ai đó, và tha hồ nói.