Làm như trâu vậy, mà mỗi giờ không được tới một đồng nữa, cũng không được tới cắc rưỡi nữa, cũng không được tới một cắc nữa. Khi tôi hỏi ông còn coi nạn kia là một tai hại lớn không ông lập tức đáp không và còn cho đó là một diễm phúc nữa. Ông mới từ chức phó trưởng ban của hảng General Motors và qua giúp việc cho ban nghiên cứu của hãng đó.
Càng nghĩ lại càng hoảng sợ. Chị tưởng như thế là thương con, nhưng sự thiệt chị làm hư chúng, đẩy chúng vào đời với cái ý nghĩ nguy hiểm rằng người đời phải nuôi chúng. Nhưng lạ nhất là tôi đã khỏi hẳn bệnh.
Những chuyện như vậy hàm hồ quá, bạn không kiểm tra được hết. Vậy để tôi xin kể lời khuyên của hai người theo thuyết vô thần. Còn những toán binh khác thì họp nhau lại trong trại vải bố mà tụng kinh, la, khóc, mê hoảng, một triệu chứng tan rã hoàn toàn.
Tôi còn mê mải với một lý tưởng đang giá gấp ngàn lần thể chất tôi. Sau bữa ấy, tôi vừa khóc vừa cầu xin. Không có thì giờ để phí.
Nó là kết tinh những lịch duyệt của cả nhân loại, cha truyền con nối biết bao nhiêu đời. Tên coi ngục đi kèm tội nhân thì hồi hộp, lo lắng. Xin bạn cho tôi nhắc lại câu đó: "Nếu dùng hết thời gian vào việc tìm tòi những sự kiện một cách vô tư khách quan, thì khi nhận thức những sự kiện ấy, ưu tư sẽ tan dần đi".
Việc ấy họ làm trong ba hoàn cảnh khác nhau. Hãy làm cho những đường nhăn trên trán hay ở góc miệng dãn ra mỗi ngày hai làn. Đừng ưu phiền nữa mà kiếm việc gì làm cho khuây khoả đi".
Vậy ông Kaltenborn bắt đầu đi từng nhà ở Ba Lê để bán những kính ấy cho những người Pháp mà ông không biết nói tiếng của họ. Sau cùng đành phải đóng cửa hiệu. Nếu bạn ngồi máy bay tới Greenland, phi cơ của bạn có thể đáp xuống phi trường Evans, một phi trường mang tên ông.
Mở cửa ra, bà Webster thấy một thân hình nhỏ bé, ốm o, "chỉ còn xương với da, không đầy 50 kí lô, trông ghê sợ". Trong du lịch, anh luôn luôn "Chén chú chén anh". Tôi gặp một trường hợp khó xử.
Tôi cặm cụi vào những việc nào choán hết tâm trí tôi, đến nỗi tôi không còn thời giờ lo buồn nữa. Từ hồi nhỏ, tôi chưa được tới một châu thành nào có trên 4. Nhưng cái mặt của chị thực là một tai nạn cho người vác nó.
Ông làm cách nào mà tài tình như vậy, nhất là khi không biết nói tiếng Pháp? Thưa rằng thế này: Ông xin chủ hãng kính viết cho một câu tiếng Pháp chào khách, rồi ông học thuộc câu ấy. Đó là ý kiến của ông Franklin I. Nếu bạn cho một người bà con một triệu Mỹ kim, bạn có mong người ấy mang ơn bạn không? Chính Andrew Carnegie đã làm việc ấy.