Sẽ mệt và bức bối khi muốn giữ mình lành mạnh trong môi trường bên cạnh những đồng đội có vẻ tử tế, cũng có không ít những thằng đồng lứa hoặc lớn hơn chỉ biết ăn, tập, chửi bậy, chơi bẩn và cưa gái. Sợ họ thấy lóe đèn lại say say gây sự thì giá có cái máy chụp không lóe đèn. Khi người đàn bà nói với người đàn ông câu đó, quan hệ giữa họ đã có quá nhiều thất bại.
Xin lỗi em, xin lỗi các con. Ba năm! Vậy mà anh không nhớ nổi cái số xe. - Ta đôi lúc cũng cố tìm hứng thú và cũng thấy đây một chút kia một chút.
Tự nhiên nó rất dịu, như một câu hát, không hề bậy. Trước mỗi đợt đội ta tấn công thì rộ lên như phong trào. Thế thì nổ bố đầu còn gì.
Nó bộc lộ dồn nén một chút, mọi người chắc đều khó chịu nhưng chịu được. Máy ảnh thì kiếm được nhưng chụp đẹp thì không rành. Chắc em buồn vì vừa nãy, có thằng tạt xe ngang đầu, anh buột miệng chửi thề.
Như cây bút không mực viết hoài lên trang giấy trắng. Khi bạn viết, cứ có một người đến gần là bạn phải gấp lại. Mẹ hỏi: Hay mẹ xin hai bác cho con về nhà nhé.
Nàng nho bảo chàng nho: Mình chia tay anh nhé. Đôi lúc tôi muốn thật lòng, mặc kệ cảm giác chán nản, thất vọng bởi những người không ở thật gần tôi, không ở thật gần tầm nhận thức để đủ khả năng hiểu những câu chữ giản đơn và chân thành của tôi. Ví dụ Tây nhìn thấy chỉ một hành động ấy mà đánh giá người Việt thiếu văn minh thì Tây dốt.
Không biết bác có nhớ chuyện này không. Rồi thì thời gian trôi, ở những lớp màng được vén khác, chàng trai lại tưởng tượng sâu hơn: Nhưng anh vẫn muốn trả thù em.
Đừng nhầm bạn với tôi. Có thể chửi bậy, làm bậy bậy hơn bất cứ kẻ thô bỉ nào. Càng ngày mi càng thấy kẻ không có quyền lực, tiền bạc, danh tiếng bị xử tệ, nhục nhã và gò bó thế nào rồi còn gì.
Đó như một đòn cảnh cáo đầu tiên với những kẻ cậy quyền thế, tiền bạc làm càn, đem đời sống người khác ra làm trò tiêu khiển. Tay cứ thả, tai cứ như điếc, miệng cứ như câm. Nhưng bạn nghĩ đó không phải là bản lĩnh của thằng đàn ông.
Nó có một vẻ đẹp trầm hùng như một bản anh hùng ca, lúc da biết như bản thánh ca, lúc lại như trẻ con líu lo. Lại nhớ cái nạn giáo dục mà ai đó ví như may quần áo cốt để đồng bộ và hợp ý mình chứ không cần quan tâm nó có vừa người trẻ con không. Dù nó không được kể một cách hấp dẫn thì nó cũng có cái gì đó mơi mới.