Thoạt đầu, công việc vẫn diễn ra khá tốt đẹp. - Tôi nghĩ mình đã hiểu, nên sẽ không làm phiền ông nữa. James cảm thấy rất vui.
Thậm chí nếu có được chút thì giờ rảnh rỗi, anh cũng đã quá mệt mỏi. Mọi người lại thấy anh mỉm cười. Họ là một đôi khắng khít trong học tập lẫn khi chơi thể thao.
Thậm chí nếu có được chút thì giờ rảnh rỗi, anh cũng đã quá mệt mỏi. - Lâu rồi tớ mới lại thấy cậu vui như thế, James ạ. Anh chỉ thích tặng hoa cho em, thế thôi.
Khi đã chuẩn bị xong, James gặp từng nhân viên để giao việc cho họ. Nét mặt Josh dần dãn ra và một nụ cười từ từ nở trên gương mặt anh khi đọc xong những gì mà James đã viết trên tấm bảng. - Còn làm gì được nữa kia chứ? Bọn tớ cùng ngồi lại để bàn bạc công việc một cách kỹ lưỡng hơn rồi bổ sung những yêu cầu về thời gian.
Thói quen nghiện cà phê nhằm chống lại tình trạng căng thẳng liên tục trong công việc khiến anh vô cùng đuối sức và rất hay bực bội, cáu kỉnh. - Không biết tôi đã nói với ông hay chưa nhưng thật lòng tôi rất lấy làm tiếc vì những gì mình đã gây nên. Nhưng khi tớ hỏi vì sao cô ấy lại tự quyết những điều không thuộc thẩm quyền của mình và liên hệ với những người đó mà không hỏi ý kiến tớ, cô ta cho rằng dựa trên những gì tớ đã dặn dò thì cô ta có toàn quyền quyết định đối với dự án đó, và cô ấy có thể làm bất cứ điều gì cần thiết để đảm bảo dự án được thành công.
Và điều kỳ diệu hơn cả là hai cậu con trai đầu lòng của hai gia đình này đều ra đời vào cùng một ngày, trong cùng một bệnh viện, và hai bà mẹ đã nằm cạnh giường nhau! Ngay từ trước khi đi nhà trẻ, hai đứa bé đã rất hào hứng với những trò nghịch ngợm khiến những người thân trong gia đình và bạn bè phải bối rối để có thể nhận ra đâu là Jones, đâu là James. Tớ biết cậu có khả năng đánh giá con người rất tốt.
Đã lâu rồi, James chưa có được kỳ nghỉ cuối tuần nào vui vẻ như thế. Nhóm của James đã có quá nhiều khó khăn rồi, đặc biệt là vào lúc này, khi hy vọng đang lóe sáng trước mắt họ. Nhìn lại, James thấy ngày làm việc của mình giờ trở nên ngắn hơn, và anh thích được quay trở lại văn phòng vào mỗi sáng.
Chiều thứ sáu, James thu dọn bàn làm việc của mình và chuẩn bị rời văn phòng để về nhà. Sự việc vỡ lở, sắp tới hẳn tớ phải tốn nhiều công sức để khắc phục hậu quả này. Tuy thế, James vẫn tỏ ra hơi thiếu kiên nhẫn với việc chuẩn bị này.
Nó giống như chiếc đồng hồ bị hỏng. Theo Jennifer, cô ấy chỉ làm những gì cần phải làm. - Nói đến đây, James liếc nhìn Jones và thấy anh đang gật gù mỉm cười.
Tiếng chuông điện thoại reo vang chợt cắt đứt dòng suy nghĩ của James. Cậu đoán thử xem là chuyện gì nào? Nghe thấy thế tớ cũng cảm thấy an tâm.