Nhưng cảnh ngộ của ta khác: ta sống một đời tầm thường quá. Trong khi làm việc, nên kiếm mọi tiện nghi cho thảnh thơi. Chúng tôi thường phí sức, bàn cãi về nỗi lo của chúng tôi mà không bao giờ chịu khó chép rõ nó lên giấy).
"Qui tắc thứ nhì là tấn công trực tiếp cách sống của họ. Tôi xin Ngài cho tôi nuôi nổi vợ con tôi. Tính cả thẹn của tôi thành bệnh.
Ông ta nói trắng ngay: "Này cô, tôi đã thấy cô diễn và biết cô mắc cỡ vì bộ răng của cô". Vài ngày sau khi Kipling đạp xe máy trên đường, thình lình gặp người anh vợ đánh xe ngựa ra cản lộ. Nhưng nay đã có nhà tôi khuyên tôi bình tĩnh.
Và còn nhiều hơn là khác, vì trong khi họ ngủ thì ông làm việc! Vậy mà ngay trong năm đầu, ông đã thâu được 5. Rồi y trở lại phản ông, tố cáo ông, nói xấu ông, người đã cứu y khỏi khám.
Tôi nhận thấy trước kia tôi đã khùng. Mà đi như vạy phải vịn tay người ở gái. Người Trung Hoa nói một bức vẽ giá trị hơn một vạn tiếng nói.
Vậy phải để hết thời gian thu thập đủ tài liệu đã. Trong khi nghiên cứu sử, tiểu sử và đời sống những anh hùng vãng và hiện tại, đã từng chịu những thử thách chua cay, tôi thường kinh ngạc và cảm phục tài phi thường của họ để diệt ưu tư và làm lại một cuộc đời xán lạn. Rồi tôi toan kiếm việc tại một nhà chuyên chở mà không được.
Phương pháp tự khuyến khích ấy ngớ ngẩn, nông nổi và ngây thơ ư? Không đâu. Những lo lắng của tôi cứ dịu lần đi và bỗng ngạc nhiên thấy bây giờ tôi dã suy nghĩ được, đã đủ sáng suốt để bước tới giai đoạn thứ ba là cải thiện sự tai hại nhất. Berlin khi đó thầm yêu tài năng của Gershwin, cậy Gershwin làm nhạc ký cho mình với số lương gấp ba lương cũ.
Nước nguồn đã thoát khỏi đồng bằng thì còn dùng quay guồng máy xay lúa sao được nữa?" Khi sự thất bại ấy đã hiển nhiên, tôi choáng váng gần như có kẻ nào đạp mạnh vào đầu tôi vậy. Trong mấy tháng đông dài dằng dặc, chân tôi luôn luôn giá lạnh, và không bao giờ tôi tưởng tượng ở đời có người hai chân được ấm ráo trong mùa đông.
Họ bị đè bẹp dưới sức nặng của những lo lắng về quá khứ lẫn với tương lai. Powell, Ben Franklin và E. Lời đó thốt ra 399 năm trước Giê Su giáng sinh, nhưng ngày nay cái thế giới gìa cỗi, ưu tư của bọn ta cần nhớ lại lời ấy hơn bao giờ hết "Rán vui vẻ coi thường một tình thế phải tới".
Chàng diệt ưu tư bằng cách cặm cụi trong những công việc thiết thực để kiến thiết tương lai đến nỗi không còn thời gian mà nghĩ tới dĩ vãng nữa. Họ run cầm cập như những kẻ sợ chết vậy. Trước kia, hay tin đó tôi đã sợ và mà phát kinh động.