Những năm ròng trên lớp học và giảng đường, bạn thường phải dỗ dành các ý nghĩ rồi đâu sẽ vào đó, sẽ được đẻ hết thôi, chịu khó đợi tớ. Cũng như thừa sức chỉ ra sự tàn nhẫn của môi trường xung quanh một cách cay nghiệt hơn. Mơ về một cái (quên rồi) trước khi rơi vào một tầng mơ mà bạn nhìn ra cửa sổ nào đó thấy một cái cây bị mất từng khúc thân như những nét đứt mà những tán lá của nó vẫn không sụp đổ.
Con người dường không đủ năng lực để trải qua nhiều bộ mặt. Đa phần chúng ta đều làm thế và coi đó là sự vô lí bình thường của đời sống. Bác trai thì có hội cựu chiến binh và những bài tập tự chăm sóc sức khoẻ của mình.
Và bạn chọn cách im lặng nhấm nháp. Bác không thoát được ra đâu. Tất nhiên, chỉ có một số điểm tương đồng.
Bác trai nghiện thuốc lào, hứa bỏ mãi không được. Nó giúp bạn có một trạng thái cân bằng tương đối. Mà lại nghĩ về con người.
Không phải bạn không muốn một cuộc sống như thế. Cũng vì thế mà bi kịch ngày càng nhiều. Cuối cùng thì sự việc cũng ổn thỏa, cô tôi gọi điện, bác tôi đến, khéo léo nói về những mối quan hệ.
Nhưng thế này thì lại không chơi được: Khách vãn, ông chú, chưa say, nâng cốc với mấy chú em thân quen. Nàng nằm nhớ người yêu cũ. Mở đầu là tên của bạn, sau đó là …is a.
Sáng nay, vừa ăn mỳ bạn vừa xoa xoa cái ngực ran rát. Là ích kỷ, rất ích kỷ. Nó khờ như một anh nông dân khờ chứ không phải một chàng thư sinh.
Đã là hội viên thì ở cả ngày cũng được, miễn là trước mười rưỡi tối, giờ đóng cửa. Thế là chúng ta tha hồ lo đối phó với miếng cơm manh áo, tha hồ lo đối phó, dập tắt khao khát của nhau. Khi bạn mơ thì bạn ít biết là mình mơ.
Viết từ nãy đến giờ, bạn muốn đi rửa mặt quá nhưng cứ sợ quên, bạn cố viết nốt. Bố xuống đường đi bộ về trước. Nhưng để có được những bước đi đầu tiên của một đứa trẻ bị buộc (hoặc tự buộc) vào mình thứ nặng hơn cơ thể nó nhiều lần, ta đã phải vắt hết sức.
Đầu mùa hoa sữa nở rộ khắp nơi. Người ta trải qua là thôi, hiếm khi đọng lại. Trình báo sao đây? Trước tiên là với bác trông xe.