Dẫu chưa diễn đạt được hết cái muốn diễn đạt. Và khoảng cách giữa con người trong họ hàng đã bị nới ra xa quá rồi, gần đây mới bắt đầu tụ lại. Nó còn có vô số uẩn ức và những cái khác.
Hai anh em kéo co vài lần bỗng bạn thấy mình không thấy mặt ông anh. Trong đầu óc bạn đầy rẫy những bức tường lửa. Ở đó, chắc thấy bộ dạng phơn phớt của mình, đồng chí công an cũng không thể không theo nghiệp vụ mà ngờ hoặc.
Có thể tột cùng tuyệt vọng (31. Chỉ có giữ được nhân cách và không giữ được nhân cách mà thôi. Đời sống và sáng tạo chỉ là sự liên hệ chung chung.
Cái vỏ kẹo bé tí, sân vận động đằng nào chả phải quét dọn. Ông ta bảo: Đấy, có thế thôi… Nước mắt tôi bắt đầu lặng lẽ rỉ ra. Nó khờ nên nó chưa khai thác được mình.
Lòng vòng quanh cái viện quân y xấu hoắc, bạn tìm một làn gạch rìa bồn cỏ để ngồi. Giấc mơ cũ rồi mà. Mà là từng câu hỏi cho từng bước chân.
Tiếc là không còn gỉ mũi để ngoáy. Nàng nhủ: Chắc là vì ta quá yêu chồng. Xin lỗi em, xin lỗi các con.
Dường trong mẹ luôn có khao khát về danh tiếng, với công việc mẹ lại đầy trách nhiệm nên mẹ luôn phải cố quá sức mình. Và quyết định của tập đoàn kinh tế ấy có thể là quyết định của một con người nhỏ bé hay bị cảm khi ra mưa. Cũng có hôm ngủ khá say.
Mất thì thôi nhưng trong đó có quyển vở chứa bài viết này. Và trong những thời điểm đó, bạn thường làm ra thơ. Rồi, Việt Nam mặc áo đỏ thế nào cũng thắng.
Bằng chứng là vừa nghe tiếng góp phần đã hí ha hí hửng. Chỉ muốn mô tả cảm giác buồn của mình. Khi có một động lực, một sức đẩy lớn thì họ sẽ trở nên nhân ái và hùng mạnh.
Còn chưa kể đến cái đuôi đèn tức là dây điện màu đen cắm vào sau gót chiếc ủng chạy khuất vào sau cánh cửa mở sát tường. Phụ nữ thì thường có ai nghe hoặc không có ai nghe cũng tâm sự. Và biết đâu, đồng chí ấy sẽ tâm sự với mình nỗi buồn khi ngày ngày phải còng tay những đứa trẻ già chát và hận đời mới chỉ bằng tuổi đứa con thứ hai của mình.