Họ đến là để giao du với những người giàu có và thành đạt khác. Tôi cũng không được dạy môn Thu nhập Thụ động 101 trong trường phổ thông, mà được dạy cách đóng bàn ghế và rèn đồ sắt (bạn hãy để ý rằng cả hai đều là việc làm cả) và tôi đã làm được một cái chân nến tuyệt đẹp cho mẹ tôi. Khóa học đầy tính đột phá và có thể áp dụng trong mọi mặt của đời sống hàng ngày.
Bây giờ, tôi rất tự hào nói rằng chỉ trong vài năm sau khi tham dự chương trình của Harv, chúng tôi đã tiết kiệm được nhiều hơn số tiền chúng tôi tích cóp trong 15 năm trước đó. Tối hôm đó, chúng tôi đã được làm quen với những con người thân thiện, dễ thương, nghiêm túc và cởi mở. Và mỗi lời tuyên bố của bạn cũng có tần số dao động của nó.
Nhưng cái gì thực sự tạo nên số hoa trái đó? Đó chính là hạt giống và gốc rễ. Trong khi đó, người nghèo không tin tưởng vào chính bản thân hay khả năng của họ. Ai đó có thể nói: “Harv, anh đang nói gì thế? Tôi đã làm việc cật lực, tôi luôn cố gắng hết sức.
Sai lầm lớn nhất mà đa số mọi người thường mắc phải là chờ đợi. Một chi tiết thú vị là cô đã chọn nghề y tá. những lựa chọn nào? Câu trả lời là tất cả mọi lựa chọn.
Trong thế giới thực tại của chúng ta, bạn phải hành động thật sự mới có thể thành công thật sự. Mình cần chiếc áo đó, vả lại mình cũng chưa có chiếc áo khoác nào thật đẹp cả”. Chẳng hạn bạn có thể trở thành người bán hàng ăn hoa hồng.
Chúng tôi thường có những học viên mà cha mẹ họ đã trải qua Thế chiến thứ II hoặc sống trong thời kỳ Đại suy thoái kinh tế. Và, thật may mắn là tôi đã nhận được lời khuyên từ một người bạn cực kỳ giàu có của cha tôi. Bộ hồ sơ “Khi bạn đang nợ nần, đừng mua bất cứ cái gì nữa” chưa bao giờ được cài đặt trong đầu cô và nó không tồn tại, có nghĩa là khả năng lựa chọn đó không phải một phương án để cân nhắc.
Richard Bach, trong cuốn Jonathan Livingston Seagull, khi được hỏi: “Làm sao tôi biết khi nào tôi hoàn tất sứ mệnh của mình?” đã trả lời: “Nếu bạn còn thở được thì bạn vẫn chưa làm xong sứ mệnh đó”. Một vài giờ sau, tôi bắt gặp câu trả lời trong một mẩu quảng cáo về bộ phim ấy trên ti- vi: “Nay bộ phim đã được chiếu ở một rạp gần nhà bạn”. Thứ hai, mọi người thường chơi nhỏ vì cảm thấy mình nhỏ bé.
Tôi nhớ câu trả lời của họ thường là: “Đừng có mơ tưởng hão huyền. thêm một đô-la nữa và quản lý đô-la ấy. Tôi ủy thác cho những người xa lạ quản lý các công việc tài chính để khỏi phải dính dáng đến nó.
Vì vậy tôi yêu cầu mỗi lần bạn đọc hết một quy tắc trong cuốn sách này, bạn hãy đặt tay lên ngực trái và nói một “lời tuyên bố”, rồi chỉ tay lên đầu và nói một “lời tuyên bố” khác. Giờ đây, nhờ đã tập luyện cách suy nghĩ “cả hai”, tôi sẽ tiến hành cuộc thảo luận này với một tâm thế hoàn toàn cởi mở để tìm ra tình huống “lưỡng toàn kỳ mỹ”, nghĩa là tôi không phải trả thêm tiền và anh ta cũng cảm thấy hài lòng với cách dàn xếp mà cả hai bên đều nhất trí. Nỗi sợ hãi của phần lớn mọi người về việc được trả lương dựa trên kết quả thường chỉ là sự lo lắng khi phá vỡ một trong các điều kiện đã hình thành trong tiềm thức của họ trước đây.
“Những điều người khác nói với tôi về vấn đề tiền bạc không nhất thiết là đúng. Tôi không điên khùng đến mức cứ thường xuyên khẳng định những điều chưa có thực, bởi vì khi đó giọng nói thầm trong đầu chúng ta sẽ đáp lại bằng câu: “Điều đó không thật, điều đó là bịa”. Lúc đó chúng tôi chưa biết rằng nguyên nhân là do mỗi người nhìn nhận vấn đề tài chính theo một cách khác nhau.