Dỗi mẹ à? Tôi hơi bàng hoàng. Cái đêm ấy, tôi đã lao động như một người công nhân thực thụ. Ông đã quên những lạc thú ấy.
Sách rồi đến bút rồi đến đồng hồ rồi đến kính rồi đến lọ dầu cá rồi đến truyện tranh rồi đến thắt lưng… Xong! Nhắm mắt liệt kê lại xem nào. Được nói chuyện, được trao đổi. Lúc đó, tôi không cho phép mình cười gằn.
Bây giờ là 12h26 đêm. Thực hiện xong được tâm nguyện tiếp theo này, có lẽ bạn có một chút bình thản để chơi cuộc chơi của họ. Bon chen với người khác và bon chen với chính mình.
Cô giúp việc này mới đến nên thường nhầm lẫn. Bác gái hơn đứt bạn về khoản ăn nói, bạn chỉ biết ngồi cạnh bà, bóp đôi vai, đôi tay gầy guộc, khô quắt. Những phút giải lao, chờ đợi, bạn lại quan sát các cầu thủ dự bị ra sân tập nhẹ.
Thế bác đi du lịch, đóng cửa hàng lại, mặc kệ con cháu một thời gian. Con còn đau mắt đau đầu không? Tôi: Im lặng. Vẫn đang chỉ là kinh doanh chộp giật.
Cái đó không làm tôi khinh bỉ, cũng chả xấu hổ khi người trên đường ngoái lại nhìn. Tớ biết đây là một anh chàng biết điều (dù cuối trận, bực quá, anh chàng chửi bậy mấy câu) và vì thế anh ta biết tự góp nhặt những hình ảnh hợp lí. Như thế em không còn thấy cô đơn trong lúc chờ đợi anh.
Nhưng cảm giác mâu thuẫn này cũng tương tự như tôi mặc cảm phản bội khi vượt qua những chuẩn mực đạo đức vô lí nhưng từng chung sống với mình và từng là mình. Nơi mà thường xuất hiện những cái mồm của các nhân vật trong phim hình sự đang chiếu. Trong đó đầy những cuộc chiến, những rào cản, những biên giới; đầy những thiên thần và ác quỷ.
Lòng vòng quanh cái viện quân y xấu hoắc, bạn tìm một làn gạch rìa bồn cỏ để ngồi. Trượt theo hai bên má. Trông cũng đèm đẹp, chả bực gì.
Khi bạn viết, cứ có một người đến gần là bạn phải gấp lại. Tôi nhìn lại cái bài toán mà nghi ngờ sao dễ thế, hóa ra mình nhầm dấu, kiểm tra lại là sửa được ngay. Cháu bảo: Để cho đẹp ạ.
Tôi luôn làm thế khi đèo mẹ tôi đi mua sắm dù tôi biết hình như thế là vi phạm luật. Nó là một chuyện kể cho vui mồm như bao nhận định khác. Nhưng cứ thử viết xem, biết đâu làm được cái gì đó.