Bạn vừa nghe vừa kiểm kê lại những ý nghĩ hôm qua… Tôi chẳng biết nghĩ đến ai… Hắn cho rằng có khả năng đứng ngoài dục vọng và hiểu được cái dục vọng đang có trong mình và xung quanh mới là một trạng thái tương đối toàn diện.
Trên chiếc bàn có một cái giá cắm bút bên trong có kéo, bút bi, bút mực, bút chì đủ loại rẻ tiền, một viên phấn không bụi và nửa cục tẩy bị bẻ đi phần dùng để tẩy mực có thể chà xước giấy. Khi mà sự chịu đựng ấy khiến họ tiếp tục công cuộc dạy dỗ để bạn trở thành một thằng đàn ông mà con gái nó không coi thường. Sự vô lo của họ giết dần những thiên tài.
Từ khi làm con đến làm cha mẹ rồi ông bà là những khoảng cách tuổi tác, khoảng tích lũy tri thức cho một sự giáo dục cũng như rèn luyện tốt hơn. Và có một cái đầu luẩn quẩn. Gã thực vật gai góc viết lên cửa sổ một hàng chữ gần giống nét chữ của bạn.
Có khi lại còn lòi đuôi ăn vạ. Chiều nay bạn đi đá bóng với thằng em về. Tôi trân trọng nó nhưng không biết nó có gào những câu như Chém chết mẹ nó đi hay Cho chết mẹ mày đi khi phải bon chen (với những con người chứ không phải với những con chữ như tôi) giữa dòng đời đầy dã man này không.
Ừ, tớ cũng nghĩ thế, nhưng chỉ cốc đầu thôi. Mua rau, thịt, bút chì và nhãn vở, còn 500. Hy vọng có thể hâm nóng lại.
Mà muốn vào có phải dễ đâu, phải có người quen giới thiệu. Còn phải dậy đi học sớm. Cái nơi mà mấy tháng trước mẹ đã rủ nhưng tôi không đi.
Chỉ vòng vo luẩn quẩn thế thôi, là đời. Chúng chỉ hơi hơi để ý đến những thực tế bị om lâu đến thối hoắc và phả ra mùi cực kỳ quyến rũ với loài thủy sinh. Lại tắm qua rồi vào phòng xông hơi ướt.
Chưa từng hỏi và chưa từng ai trả lời. Mà mai sau, con cái họ sẽ lặp lại và phát triển thêm. Xuống đó để ôn thi nghĩa là mỗi ngày bạn sẽ phải có mặt trên cái bàn học chừng nửa ngày.
Chắc mẹ không đi được một mình. Mướt mồ hôi để quên đi niềm trơ cứng ở xó lớp. Và người lấy lần thứ nhất lại thêm dằn vặt.
Dẫu chúng có là những chiến thuật khá hiệu quả. Bạn muốn về nhà viết quá. Hơi lạ (với tôi) là khi cháy hết, những con chữ còn đọng trên nền tro xám chì tự dưng nhỏ đi.