Ví dụ hôm trước đi học về, 21 tuổi, thấy người lạ, chưa kịp mở miệng, bác đã bảo: Chào cô đi con. Nhưng cũng thông cảm với ông ta. Và cố sống tốt đến chừng nào còn có thể.
Chúng tôi thương hắn, thương gia đình hắn. Về phía bác, tiếp nhận bệnh nhân tôi chuyển viện với vẻ đầy tự tin. Trọng tâm lại chuyển sang câu hỏi: Mình viết có hay không?
Và đưa đến những sự cởi mở có cân nhắc khác. Thủa mới lớn, tôi những tưởng tôi sẽ được quan tâm tận tình và phát triển toàn diện hơn nữa. Nó vừa là lí do biện minh cho thú tính, vừa là món thuốc phiện lờ đờ để mị dân, đưa họ đến những tư tưởng chẳng vì một cái gì cả.
Tiếng tít tít vẫn va đập vào não bộ cũng tiếng còi xe triền miên. Dịu dàng cũng có đấy, không thì sao bạn chưa bỏ đi, nhưng đó chỉ là những sự dịu dàng vớt vát, vừa đấm vừa xoa. Bạn gượng dậy, rửa mặt đánh răng.
Im lặng là lá vàng, là mùa thu vàng. Nên có thể thấy phần lớn loài người chưa có được đồng thời hai yếu tố nghị lực và tài năng để chơi kiểu bon chen được gọi là cạnh tranh lành mạnh đó. Bằng chứng là vừa nghe tiếng góp phần đã hí ha hí hửng.
Còn ban đêm thì có chiếc đồng hồ quả lắc trên gác. Người lớn thật buồn cười. Về phần cái ác thì vẫn luôn củng cố và bành trướng địa vị của nó.
Lần đầu tiên ông không phân tích nỗi buồn của mình. Nó khờ như một anh nông dân khờ chứ không phải một chàng thư sinh. Và bạn biết sẽ không ai biết đó là tiếng THÔI mà bạn đã rống lên vừa bực bội vừa ai oán vừa chán nản.
Điều này có thể không? Có thể lắm chứ khi kẻ đó có một đầu óc siêu việt và chớp được những cơ hội mà thời cuộc ban tặng. Một cái Dream khoảng mười bảy triệu. Bạn không coi đó là một nỗ lực sai lầm, huỷ hoại toàn bộ sự tự nhiên.
Lại là phá vỡ tất cả, bất chấp luân thường đạo lí mà chẳng bao giờ biết mơ. Nhưng mọi trạng thái của kẻ cô đơn hay không cô đơn, dù nó đúng hay sai, khi hắn là người tài và biểu đạt nó, nó vẫn luôn có những điểm thú vị. Người ta chẳng ngược đãi ông nhưng cũng chẳng tôn vinh ông.
Họ đã phấn đấu và họ muốn được yên ổn với thành quả. Đã nhủ viết lại sẽ nhạt đi nhưng dù sao thì cũng nên viết. Mẹ: Em cảm ơn các bác đã lo cho cháu.