Tôi nhỏ bé cứ lởn vởn xung quanh, vì kỹ thuật cũng có sơ sơ nên không để bác dắt qua. Ông anh cũng làm theo. Nghe một lúc, tự nhiên bạn đứng dậy bước xuống cầu thang.
Biết là cái ấn tượng ấy chẳng hay ho gì. Một tờ lịch, tranh thủ cái đinh móc nó, treo thêm 2 cái mắc áo một hồng một đen trông cũng xứng đôi đáo để. Như một thứ bạn bè cho xôm tụ.
Món nợ đời lớn nhất của đời người là tình cảm. Vừa đỡ mệt sau căng thẳng, vừa đem lại cảm giác tự nhiên, hoà đồng. Thậm chí, bây giờ mình cứ mặc kệ nó ở đấy.
Một người đàn bà không đẹp mà đẹp. Con số phỏng đoán mơ hồ này cũng không làm thực tế ít hơn hoặc nhiều hơn. Bác ơi, cháu phải sống để tìm cho bác những niềm vui và giải tỏa tinh thần lớn lao hơn những thứ tâm linh ngăn cách bác cháu ta: Cháu ăn tỏi và bác không ăn tỏi.
Và gần như phân cách hẳn với thế giới những người lớn tuổi đã không đem lại cho họ ngọn lửa tin cậy thắp sáng cái bấc cồn cào vô hình trong lòng. Có thể nó chưa đủ để xoa dịu nỗi cô đơn khủng khiếp của những người gọi là cao thủ hiện sinh (thường là những tài năng lớn). Bình xăng vẫn còn một nửa, tha hồ mà đi.
Bạn tự hỏi bạn có phải là người cần nhiều lạc thú hơn mức bình thường. Tay không nhấn mạnh chăng? Thử viết nắn nót xem nào. Chẳng qua là vì hôm nay có một chuyện mà bạn thấy khá thú vị và tin là nó hay nếu bạn muốn viết nó ra.
Bác không bán hàng nữa, cho thuê cửa hàng. Nhưng những thứ đó hơi hiếm. Chị cả bị công việc và đời sống làm cho bớt đi phần nhân hậu, chị út có một tinh thần nhân ái dường vững mạnh hơn.
Những mối quan hệ thì vô số, chẳng thua ông to bà lớn nào. Đôi lúc, bạn có một chọn lựa khác. Như một bông tulip rơi trên mặt tuyết.
Nhưng nàng vẫn lắng nghe. À, nãy giờ quên chưa xin lỗi anh bạn vô danh bên trái. Đối xử hiền hòa với nhau nhưng đầy xao lãng với thời cuộc.
Mắt và đầu đau đã thành nhàm. Cuộc đời con người là chuỗi cát bụi về với cát bụi. Thay vì bắt chước cá tính của một số người: Tôi viết chỉ để phục vụ tôi.