Cái ủng đó mới dẫm lên mặt chân đế vuông vuông ghép bởi ba miếng nhựa. Trong việc chọn một cách biểu khác hoặc chuyển hẳn sang biểu đạt cái khác. Dí cái mũi ươn ướt vào bắp tay tôi.
Cháu hôm nay đi không xin phép là cháu sai. Chưa từng hỏi và chưa từng ai trả lời. Rồi cũng bước vào phòng giám đốc, nói em đã làm được gì đâu.
Hai nhà này dù cách sống có vẻ khác nhau nhưng trong thâm tâm đều sợ mình ngộ nhận. Bịt tai lại, im lặng, là xong. Tiếp đó đến cuốn sách, đến cái cùi chỏ phải rồi mới đến cái vai phải hoặc nách của bạn.
Và vì thế lại càng khó điều tiết sinh hoạt của mình. Rồi tí lại reo ầm lên Việt Nam vô địch với mỗi pha bóng tấn công. Một số người giúp đỡ nhiều.
Mơ về một cái (quên rồi) trước khi rơi vào một tầng mơ mà bạn nhìn ra cửa sổ nào đó thấy một cái cây bị mất từng khúc thân như những nét đứt mà những tán lá của nó vẫn không sụp đổ. Nhân vật đã xài gần hết dữ kiện hay ho. Nhưng những tầng đất sâu mới được khai phá sẽ đem lại hưng phấn.
Cậu em dẫn tôi đi vào chỗ dành cho nam giới. Đơn giản lắm, vì bạn đâu biết tình trạng bác bây giờ ra sao, và bạn tin với bản lĩnh của bác thì bác chỉ bị nhẹ thôi. Chúng ta hãy đi tiếp với mệnh đề tôi là thiên tài và phân ra các khả năng dẫn đến việc tôi không hề có một xu nhuận bút dù tôi có gửi tác phẩm độ hơn chục lần đến vài tờ báo có mục văn nghệ và (tự) đăng hàng trăm bài trên các diễn đàn liên mạng.
Cái nơi mà mấy tháng trước mẹ đã rủ nhưng tôi không đi. Ít ai hiểu ai và ít ai muốn hiểu ai. Bạn không định làm một tấm gương hoàn hảo.
Cho đến khi hàng mi nàng rủ xuống, nhà văn kéo lại tấm chăn phủ lên thân thể thủy tinh của nàng. Đấu tranh cũng là hiện sinh, tớ thích thế. Kẻ bất tài sẽ khóc lóc, than thở.
Cửa ải đầu tiên là bác trông xe. Có khi tôi mà là một kẻ phản động thực sự mới là một biểu tượng hấp dẫn cho một bộ phận thanh thiếu niên không nhỏ. Còn những bức tường kì bí và vững chãi hơn mà muốn khám phá phải huy động tâm lực.
Bác hãy nói ừ với những người ít tuổi hơn, không phải lựa lời mà nói trước những kẻ chỉ đáng nhổ vào mặt để mở đường cho con cháu. Nhưng vấn đề là tinh thần thật khó chia phần. Toàn là thứ đã trông thấy nhưng chưa đụng vào bao giờ.