Nhận được sự khích lệ của mọi người, người thợ dệt vải nói tiếp: - Xem kìa, đằng kia là thung lũng. Ông ấy hứa sẽ chia lợi nhuận cho cháu.
Ta cũng nghe nói Arkad là người giàu nhất tại Babylon. Thông thường công việc ở lò bánh kết thúc vào buổi trưa, nên ông nghĩ ông Nana-naid chắc hẳn sẽ đồng ý cho ông làm bánh đi bán vào buổi chiều. Tôi tự hỏi tình cảnh của mình có gợi cho họ một sự thương hại nào không.
Các bạn hãy thảo luận vấn đề này với nhau và nếu có người nào chứng minh được nó không đúng thì hãy nói cho tôi biết vào ngày mai. Số tiền tôi kiếm được nhờ cây đàn lia này cũng nhanh chóng bay đi hết. - Xin ông đừng nói nữa! – Hadan Gula chen vào – Cháu không muốn ông bêu xấu ông của cháu bằng những lời dối trá như thế không hề là một nô lệ!
– Tuy nhiên, bây giờ tôi cũng không có một đồng nào để trả cho ông được. Lúc ấy tôi còn chưa làm nghề kinh doanh mà hàng ngày vẫn đi làm công cho người khác để nuôi sống bản thân và gia đình của mình. Nhưng nếu họ không trả tiền, thì tôi sẽ giữ mãi vật ấy như một bằng chứng tố giác người đó đã phản bội sự tín nhiệm của tôi.
- Có thể những điều anh nói là sự thật, nhưng nếu tất cả mọi người đều làm đúng như thế thì sự giàu có liệu có đủ để dành cho tất cả mọi người không? - Nhưng chúng ta không biết cách người khác làm ra vàng như thế nào để bắt chước làm theo? – Kobbi thắc mắc hỏi. Và chỉ sau một thời gian ngắn, Nomasir cũng trở nên giàu có và trở về Babylon đoàn tụ với gia đình.
Chẳng mấy chốc, cả khay bánh đã bán hết. Ông vô cùng xúc động và không cầm được nước mắt. – Rodan thừa nhận –Araman chỉ có thể giúp tôi làm những công việc trong cửa hàng rèn giáo mác mà thôi.
Cạnh lều là các kiện hàng được xếp tươm tất với những tấm vải bố chắc chắn bao bọc bên ngoài. Khi đó, cả gia đình bạn được sống yên vui, hạnh phúc trong ngôi nhà của chính mình. Tôi không muốn chuốc lấy gánh nặng từ người anh rể của tôi.
Một cảnh tượng thật quen thuộc và cũng thật buồn cười! Một ông lão cầm cán cày, nhưng bàn tay của ông ấy đang run rẩy nên cái cày cũng lắc lư theo. - Có lẽ họ có một bí quyết nào đó mà chúng ta chưa biết được. Đêm ấy, ông lo lắng quá nên không thể nào chợp mắt được.
Tôi chưa biết bằng cách nào mà họ luôn có nhiều vàng như vậy, nhưng sự giàu có của họ luôn được duy trì, cuộc sống của họ vẫn sung túc, đầy đủ và họ vẫn được mọi người kính trọng. Một người trong bọn họ giở cái nón rách của mình ra rồi cúi gập người xuống thật sâu vừa chào, vừa la to: - Thỉnh thoảng có như vậy! – Arkad nói.
Ước gì ông nội còn sống. Nhưng thật ra nếu chúng ta không chiến thắng được bản tính ù lì, trì trệ của bản thân, thì chúng ta không thể đạt được những thành công và trở nên giàu có. Ông quyết tâm giúp đỡ Hadan Gula, nhưng lại không biết làm thế nào để khiến chàng trai lười lao động và quen tiêu hoang này tâm phục.