"Tôi không điên tới mức tin rằng chỉ mỉm cười thôi mà hết được bệnh nội ung, song tôi quyết tin rằng tinh thần khoan khoái giúp cơ thể thắng được bệnh. Kenley, Peary đã phải bỏ dỡ công việc thám hiểm ấy rồi. và vui sống này chính để chỉ cho ta cái cách diệt những kẻ thù vô hình ấy.
Nhìn vào thì hai hình chồng lên như thành một, làm ta cảm tưởng hình đó có bề sâu và bề xa. Vậy tại sao ta không cầu nguyện? Gọi là Thượng Đế, hoặc Phật, hoặc Thánh, sao cũng được hết. Công việc của tôi là ghi tên những người tử trận, hoặc mất tích, hoặc nằm nhà thương.
Quyết định vậy rồi tôi lên giường ngủ say như một khúc gỗ. Khi chúng khám phá ra điều ấy thì tôi không có mặt tại phòng giấy. Người ta càng chỉ trích, ông lại càng công nhiên tỏ ra không cần.
Thiệt là lạ lùng, trong hai tuần lễ, tôi kể ra được 242 công việc sửa chữa phải làm. Ngày hôm nay tôi sẽ vui tính. vô sự tiểu thần tiên.
Thấy vậy, các bác sĩ đoán chắc anh ta không thể sống lâu. Nó giúp ta bày tỏ rõ ràng nỗi lo âu hiện có trong lòng. Và nhờ Trời phù hộ, sáu tháng sau y trở về Tokyo, thế là hết lo.
Nếu bạn cứu được một mạng người, bạn có mong người đó tỏ lòng mang ơn bạn không? Chắc có. Cốt ý để làm nhẹ bớt tình cảnh khẩn trương của họ đi. Và nhờ Trời phù hộ, sáu tháng sau y trở về Tokyo, thế là hết lo.
Tại sao vậy? Bởi vì ông vẫn mơ tưởng một diễm ảnh cao xa. Ông nói: "Hồi xưa, khi mới giúp việc cho công ty bảo hiểm, tôi vô cùng hăng hái và yêu nghề. Dougherty kể trên kia: "Nhớ lại thì hồi từ mới đi làm, tôi đã có thói quen dậy năm giờ sáng - vì sáng sớm tôi suy nghĩ sáng suốt hơn những lúc khác- và lập chương trình làm việc cho ngày đó, việc nào quan trọng nhất thì làm trước".
Ông cụt cả hai chân, ngồi trong góc thang máy trên cái ghế có bánh xe. Ông viết: "Khi võ quan kia lại gần tôi, tôi còn nhức đầu như búa bổ, nhưng đọc xong bức thư, tôi khỏi liền". Những nhà nghiên cứu ít khi bị bệnh thần kinh suy nhược.
Tôi phải nằm liệt giường, mụt mọc đầy mình. Ông nghĩ tới những tư tưởng tích cực, can đảm và không chịu để thất bại đè bẹp ông. "Hãy cố gắng làm hết sức mình.
Tại sao phải cải nhau về những tên đó, vì chung quy vẫn là những năng lực huyền bí của vủ trụ điều khiển ta? Nói vậy là vì học chưa hiểu biết bà Osa Jonhson: Ba tháng sau bà ngồi trong một cái ghế có bánh xe diễn thuyết trước một số thính giả rất đông. Một hôm, trong những trường hợp bi đát nhất, cô nhận thấy cô có thể diệt được ưu tư.