Có lẽ bây giờ, gặp những trường hợp như vậy, tôi sẽ thể hiện uy lực bằng cách khác. Tưởng chăm hóa ra vẫn lười. Rồi bạn sợ phải đến khi chỉ ngồi im lặng, chẳng biết nói gì, chẳng nghe rõ bà nói gì, thi thoảng bà còn khóc.
Bác bảo: Cháu khẳng khái quá nên luôn bị thiệt. Loài người chỉ là một món đồ chơi có thể bị nó vứt đi bất cứ lúc nào. Nhưng tự lúc nào yêu viết mà không hay.
Có thể nó sẽ bị tháo tung cơ thể. Mà đây là đi chữa bệnh chứ có phải đi hưởng thụ đâu mà lo phung phí. Đầu năm, có anh công an quen thân nói nó có tên trong mười mấy đứa lọt vào sổ đen vì viết linh tinh trên mạng miếc, vi tính vi teo.
Nhưng không ngộ nhận mà ngại viết thì có phí đi không. Để trẻ con bớt dần phải khóc. Vì nàng biết ta thích ngắm và cần ngắm đôi mắt nàng.
Chúng sẽ choáng khi bạn bảo tôi là tôi hay bảo tôi không là tôi; bảo tôi ngu hay bảo tôi không ngu; bảo tôi nói thật hay bảo tôi nói dối… thì đều chỉ nhận được một kết quả: NÓI DỐI. Cũng thành thói quen rồi. Lúc tan tác, có người cười bảo: Đấu tranh gì mà được có dăm bữa nửa tháng.
Sự vô trách nhiệm và trái tim chai sạn của con người có thể gây ra bất cứ thảm họa nào… Còn muốn độc lập thì phải thông minh, rất thông minh để sinh tồn trong muôn cạm bẫy tâm lí mà người đi trước cố tình hoặc vô tình tạo ra. Nhà văn tóm lấy bất cứ ý nghĩ nào đến.
Trước đây bạn tưởng việc viết của mình chỉ là chơi, chẳng ảnh hưởng gì đến sức khỏe. Chắc không biết mục đích chính của tôi đến đây để chữa bệnh mệt. Thế có phải đỡ cho cả hai không.
Còn tôi, chưa đến lúc. Tôi khóc vì những câu hỏi tâm thức như thế sau cả chục năm làm tôi mệt mỏi. Ngoan ngoãn lại cũng là chơi.
Nên phản ứng lại chính bằng sự ù ì và chây lười. Vì điều đó sẽ khiến bạn buồn ngủ mà không ngủ được. Hai tiếng trước tôi đang… Đang làm gì nhỉ? Mẹ kiếp! Cho tôi 2 tiếng nữa để nhớ ra.
Một ngày thả ra nắng mặt trời. Nhưng dù có ông nào bảo đời thực ảo khôn lường, sướng có khi là khổ, khổ có khi là sướng, mới có khi là cũ, cũ có khi là mới, xã hội nào mà chả như xã hội nào, cải tạo mà làm gì thì kệ cha ông ta. Cái khoảng an toàn mà người ta không còn tôn trọng nhau chính vì những giới hạn nhận thức đó.