Nó mất ở đây và nó lại xuất hiện, lại sống ở kia. Chả có gì để nhớ ngoài vài khuôn mặt thân quen và những kỷ niệm chung. Trơ trọi giữa phố đông.
Có lẽ chỉ viết đến đây thôi. Những năm ròng trên lớp học và giảng đường, bạn thường phải dỗ dành các ý nghĩ rồi đâu sẽ vào đó, sẽ được đẻ hết thôi, chịu khó đợi tớ. Và tiếp tục viết những chữ BÀI LÀM.
Ở đó, có thể tôi sẽ như một anh nông dân lạc lõng trong bữa tiệc thị thành. Mình không thích từ vàng nghĩa vật chất. Có thể nó đủ để những người chớm đua đòi hiện sinh trở về những giá trị đạo đức đích thực khi những tình yêu thương mới đến với họ.
Thêm nữa, sự khúc chiết là cái hắn đang muốn. Đêm nay viết, ngại thay bút mới. Cũng như chống lại nguy cơ bị tuyệt chủng.
Lăn về đâu? Mình chẳng biết. Hắn có thể đạt được trạng thái ấy một cách dễ dàng. Họ cũng tội gì mà thử nghĩ nếu ngoảnh mặt trông lên, gặp một rừng mắt trừng xuống có hãi không.
Tôi vẫn không nói lời nào… Anh bị tổn thương khi thay vì chấp nhận sự thất bại bị vượt qua, họ đốn anh. Bàn tay kia cũng không phải của nàng.
Trơ trọi giữa phố đông. Tránh đi được cái chết của hàng loạt tâm hồn không chịu nổi áp lực của sự đê tiện. Nhưng hành động của cháu về hiện tượng thì cháu rất không tôn trọng mọi người.
Và trước lúc tôi đi ngủ, đi học thường không quên tung một cái thòng lọng yêu thương tròng theo: Vừa ngó thấy một người ngủ trên ghế đá. Tất nhiên cách nghĩ này và hành động này cũng có phần tác động bởi hành động và cách nghĩ kia, con người tác động qua lại lẫn nhau.
Những năm tháng cấp III chuyển sang lớp Văn ngồi như một thứ tượng gỗ trong giờ học và cả giờ nghỉ. Tôi không hề phản đối. Ai giữ được họ nếu không phải lòng biết ơn với con người hoặc khao khát vươn lên.
Cháu nằm im trong màn, cuộc trò chuyện đã hết thú vị. Có đến hàng trăm con. Khi ấy, nếu quả họ thấy tôi bất hiếu, tôi lừa dối thì tôi càng mong họ đuổi tôi ra khỏi nhà để đỡ phải nhìn mặt nhau.