Bản năng sẽ mách bảo bạn nên nói cái gì và cái gì không nên nói. Cái liếc mắt hay đưa tay ra dấu kín đáo của họ sẽ giúp bạn hiểu được mình đang ở tình thế nào. Nhưng người khách làm tôi bất ngờ nhất, không ai khác hơn là Robert Mitchum.
Và từ đơn giản thì bao giờ cũng dễ hiểu. Bạn có thể tha hồ tán gẫu với người mới quen về cô dâu, về chú rể, về những việc đang diễn ra trong bữa tiệc… Anh có biết họ sẽ đi nghỉ tuần trăng mật ở đâu không? Anh quen với bên đàng trai như thế nào? Có rất nhiều, rất nhiều đề tài để bạn trò chuyện. Tôi lập tức đứng dậy, chìa tay phải ra và nói: Cám ơn Jim.
Chàng trai từng nói chuyện với tôi qua điện thoại tách ra khỏi đám đông, chạy ào đến bắt tay tôi với một vẻ mặt đầy phấn khởi: Larry! Mọi người ai cũng háo hức. Chúng ta đã có máy nhắn tin, máy fax, điện thoại di động siêu nhỏ, máy vi tính xách tay với những chức năng ưu việt, bảng thông báo điện tử… Và chắc chắn trong những năm tới đây, chúng ta sẽ có các thiết bị hiện đại, tối ưu hơn nữa. Anh phi công xuất sắc trong thế chiến thứ hai đó bỗng chốc trở thành người khách nói chuyện thơ nhất.
Lúc đó, tôi là người duy nhất đang có mặt trong đài. Hãy nói đơn giản là: Nói chuyện với anh thì thích thật! như thế cũng đủ lịch sự và làm cho người đối thoại với bạn cảm thấy vui. Cậu lên chương trình được không Jim? Không sao, vẫn chạy tốt!
Và đây là một kỹ năng mà tôi không hề đánh giá thấp. George Burns đã kể cho tôi nghe một câu chuyện rất buồn cười: Sẽ đáng tiếc nếu bạn quen lối nói mang tiếng là thời thượng mà vứt đi lối nói đơn giản, quen thuộc với mọi người.
Hãy cẩn trọng nếu muốn dùng một cách nói tân thời mới mẻ nào đấy. Thỉnh thoảng, rời mắt khỏi bài văn và ngước lên nhìn khán giả, với một vẻ mặt tự nhiên và thân thiện nhất mà bạn có. Cho dù không sống một mình bạn cũng có thể luyện nói theo cách này.
Tôi tự đặt câu hỏi và thảo luận một mình. Lời khuyên tốt nhất là: tìm một người khác để trò chuyện. Sinatra kể rằng hôm nọ đang ăn tối ở nhà hàng Chasens (ở Hollywood) thì thấy Don Rickles.
Chương trình Don McNeills Breakfast Club bắt sóng từ Chicago sẽ nghỉ giải lao trong 5 phút. Thứ hai, bạn sẽ bị mang tiếng xấu là người hay khoe mớ kiến thức vĩ mô, hoặc là người không đủ trình độ để diễn giải rõ ràng cụ thể! Liệu sau đó còn ai muốn nói chuyện với bạn? Shirley Povich nhà báo được giải thưởng Washington Post, cha đẻ của chương trình truyền hình Maury Povich đã nghiệm ra điều này.
Ngôn ngữ của đôi mắt quan trọng. Nhưng cuộc sống không phải bao giờ cũng mỉm cười. Dĩ nhiên là bạn phải lắng nghe khi được hỏi.
Vào thập niên 1950, chúng ta phải biết một ít về cái gọi là Chiến tranh lạnh. Thoạt nghe có vẻ bình thường, nhưng hãy thử nghĩ xem chúng ta đã từng tham dự bao nhiêu cuộc họp khai mạc trễ? Cho dù chỉ chậm hơn so với thời gian dự kiến năm phút hay mười phút thì vẫn cứ là trễ. Nhưng đến bây giờ tôi mới biết mặt chú rể đấy.