Nhưng người ta bắt buộc phải nghĩ đến nó và rậm rịch hành động vì nó trước khi quá muộn. Chính vì những con người như thế mà bạn không muốn thua kém họ. Anh họ bảo chị út và bạn: Chủ nhật bận gì không, anh đưa hai đứa đi mua sắm.
Nhưng bạn lại không đủ thời gian lưu tâm đến những công việc bình thường. Cậu em khuyến khích tôi tập nặng hơn. Khi thường thường, họ vẫn nhầm lẫn giữa lúc bạn thật và lúc bạn đùa.
Nhưng khi thằng ở vừa đọc vài trang cuốn tiểu thuyết mới của ngài thì ông cụ lại từ từ mở mắt và hồng hào trở lại. Nhưng những tầng đất sâu mới được khai phá sẽ đem lại hưng phấn. Đốt xong thấy người hơi nhẹ.
Bạn luôn lặp lại mong muốn này hàng năm trời rồi. Như đứng từ ngoài nhìn vào một bức tranh. Cái mà là một người thì đứng ở vị trí nào cũng có quyền nói.
Thế giới đầy rẫy những hận thù. Dù vợ con hắn vẫn cười dịu dàng trước bát canh rau muống đỏ quạch. Nào ngờ cô bé kia thấy tôi vắng cả buổi liền cung cấp tin giật gân ngay.
Cũng có hôm ngủ khá say. Cũng như một thứ cảm giác quen thuộc, tôi sợ sự thất vọng, ghê sợ của mình vì họ lúc họ thất vọng, ghê sợ vì tôi thay vì đáng nhẽ phải tự hào. Hôm trước tôi khóc, hôm sau tôi đốt.
Con nói chuyện với bác này. Nó cũng như tình yêu thương. Có lẽ rất lâu họ mới biết cụ thể.
Kẻ thắng thì làm gì đó với bàn cờ tan hoang. Cậu thấy đấy, rút cục, chơi thường là tự do tuyệt đối và thường cướp đi tự do của kẻ khác và gieo rắc đau khổ lên kẻ khác. Rồi không thèm biện minh hoặc lí giải từng bước chuyển động vô nghĩa vẫn đều là chơi.
Nhưng cứ thử viết xem, biết đâu làm được cái gì đó. Từ đó, những lối mòn suy nghĩ và hành động dần hình thành. Ta đâu ham hố thắng thua.
Ngồi trên bàn, hoàn toàn có thể viết. Vứt béng cái chuyện này đi. Việc nhớ được giấc mơ là một sự tiến bộ về lí trí và trí nhớ.